Editor: Lastheleaf
"Nhưng trò chơi có vui đến đâu cũng có ngày khiến người ta chán ghét, ừ tôi không muốn chơi nữa, trò chơi không còn vui nữa rồi, nên trước khi kết thúc, cũng nên nghiệm thu kết quả một chút chứ nhỉ? May là dì nhỏ không sao, chứ không trò chơi lại giảm độ thú vị". Qua Việt Tú nói.
Lúc nói những lời này, cô không dám nhìn Tống Du Liệt.
Cô biết cô si mê gương mặt kia biết bao, lỡ như cô không nỡ thì sao?
Ngộ nhỡ không nỡ, lại muốn chiếm làm của riêng thì sao?
Cô phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Khóe môi cô nhếch lên, nói: "Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, nói thế nào nhỉ, mẹ của anh cũng không phải tên Emily, cũng không phải Maria, mà mẹ anh tên là Hạ Yên. Tống Du Liệt là một đứa trẻ xui xẻo, Qua Việt Tú cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao, nhưng nếu so sánh thì Tống Du Liệt tệ hơn một chút, Qua Việt Tú năm 12 tuổi đã mất mẹ, Tống Du Liệt năm 4 tuổi cũng mất bố, hơn nữa...."
"Hơn nữa!". Cô nói ra một cách khó khăn "Mẹ của anh quá lắm cũng chỉ là một đối tượng để bố tôi đùa giỡn mà thôi, mẹ như vậy, con cũng...."
Giống như phát hiện bản thân mình hơi quá đáng, nên cô dừng lại đúng lúc.
Tống Du Liệt đi rồi, tát cô một cái, bảo cô "cút" khỏi xe anh, sau đó anh lái xe rời đi rồi.
Lần này, trong mắt đứa trẻ đến từ đảo Greenland ấy, cô đã trở thành "quái vật", như vậy cũng tốt.
Qua Việt Tú phải thừa nhận, trong mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-thay-song-than-nhung-chua-tung-thay-nu-cuoi-cua-em/1801526/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.