Editor: Las the leaf
"Không còn thừa nữa rồi." Giọng nói của cậu rất dễ nghe, tựa như tiếng suối chảy róc rách.
Là Tống Du Liệt.
Cái gì là không còn thừa nữa? Tên nhóc này lại chơi chữ với cô.
Nhíu mày
Tống Du Liệt huơ huơ chiếc ví da, nói: "Trước khi tới, bên trong chỉ có 100$ và 3$, tôi dùng 1$ đi phương tiện giao thông công cộng, tôi còn phải đón bạn về, lúc đó phải dùng 2$ còn lại, bỏ vào thùng quyên góp 100$ là toàn bộ tài sản hiện tại mà tôi có, cho nên không còn thừa nữa",
Hóa ra không còn thừa nữa chính là như vậy, cô cũng đâu có yêu cầu cậu làm vậy
Cô mím môi.
"Đi thôi". Cậu vươn tay về phía cô
Lông mày vừa mới giãn ra lại nhăn lại: "Tống Du Liệt, cậu muốn làm gì?"
"Đợi lát nữa, chị sẽ dùng 2$ còn sót lại trong ví tôi". Cậu nghiêm túc nói "Nói cách khác, tôi đến đón chị về"
Chút nữa thôi là cô ném thùng quyên góp xuống đất rồi, sau đó nắm lấy bàn tay đang giơ ra của cậu, không hỏi tại sao, chỉ muốn đi theo cậu
Đi đến tận cùng thế giới cũng được, đi đến mảnh đất hoang tàn hay đầm lầy sông băng cũng chẳng sao.
Nhưng trực giác nói cho cô biết, không thể cứ tiếp tục như thế này được.
Nếu cứ tiếp tục như thế, cô ở trước mặt cậu sẽ trở nên ngu ngốc và còn quên mất bản thân là Qua Việt Tú, quên mất Tống Du Liệt là bảo bối đầy tự hào của Hạ Yên
Nhìn đồng hồ, xụ mặt: "Nhưng làm sao bây giờ, Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-thay-song-than-nhung-chua-tung-thay-nu-cuoi-cua-em/1801500/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.