Editor: Las the leaf
Lau khô nước mắt, Qua Việt Tú mở cửa phòng tắm ra
Tống Du Liệt ở ngoài cửa, trong tay cầm quần áo.
Cửa phòng tắm được mở ra ½, cô nghiêng người đứng ½ bên trong, mãi mà không thấy anh đưa quần áo cho cô
Qua Việt Tú biết, mấy ngày không gội đầu, cùng với một khuôn mặt khóc đến sưng mắt thì sẽ không ổn đến mức nào.
Vậy Tống Du Liệt không đưa quần áo cho cô là muốn nhìn bộ dạng quỷ quái của cô hiện tại: Ừm, Qua Việt Tú cũng có lúc như vậy
Quả nhiên, đôi mắt anh không nhúc nhích dán trên mặt cô, tuy nhiên lại không có bất kỳ ý cười nhạo nào
Cũng không kỳ quái, đứa trẻ đến từ đảo Greenland luôn rất giỏi che dấu cảm xúc, ngày thường luôn diễn vai một học sinh xuất sắc
"Đưa quần áo cho em". Vươn tay
Anh lờ tịt lời của cô
Đôi mắt khóc đến đỏ hồng, mặt cũng khóc sưng cả lên, như vậy rất buồn cười à?
Trong lòng chắc đang cười nhạo phải không?
Muốn giật quần áo đi nhưng lại không giật được
Xem ra những lời hay ý đẹp lúc nãy chỉ là giả, vẫn còn ghét bỏ chưa đủ mất mặt phải không? Muốn đóng cửa phòng lại.
Một tay chặn cửa lại
"Sao thế? Cảm thấy chê cười em chưa đủ à?". Hỏi
"Tôi chẳng thấy em đáng chê cười chỗ nào cả". Anh nhàn nhạt trả lời
Đây chính là vai diễn đạt học sinh xuất sắc của đứa trẻ đến từ đảo Greenland
Bây giờ cùng anh tranh luận việc này chẳng có ý nghĩa gì cả, cô bây giờ chỉ muốn đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-thay-song-than-nhung-chua-tung-thay-nu-cuoi-cua-em/1801483/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.