Editor: Las the leaf Lau khô nước mắt, Qua Việt Tú mở cửa phòng tắm ra Tống Du Liệt ở ngoài cửa, trong tay cầm quần áo. Cửa phòng tắm được mở ra ½, cô nghiêng người đứng ½ bên trong, mãi mà không thấy anh đưa quần áo cho cô Qua Việt Tú biết, mấy ngày không gội đầu, cùng với một khuôn mặt khóc đến sưng mắt thì sẽ không ổn đến mức nào. Vậy Tống Du Liệt không đưa quần áo cho cô là muốn nhìn bộ dạng quỷ quái của cô hiện tại: Ừm, Qua Việt Tú cũng có lúc như vậy Quả nhiên, đôi mắt anh không nhúc nhích dán trên mặt cô, tuy nhiên lại không có bất kỳ ý cười nhạo nào Cũng không kỳ quái, đứa trẻ đến từ đảo Greenland luôn rất giỏi che dấu cảm xúc, ngày thường luôn diễn vai một học sinh xuất sắc "Đưa quần áo cho em". Vươn tay Anh lờ tịt lời của cô Đôi mắt khóc đến đỏ hồng, mặt cũng khóc sưng cả lên, như vậy rất buồn cười à? Trong lòng chắc đang cười nhạo phải không? Muốn giật quần áo đi nhưng lại không giật được Xem ra những lời hay ý đẹp lúc nãy chỉ là giả, vẫn còn ghét bỏ chưa đủ mất mặt phải không? Muốn đóng cửa phòng lại. Một tay chặn cửa lại "Sao thế? Cảm thấy chê cười em chưa đủ à?". Hỏi "Tôi chẳng thấy em đáng chê cười chỗ nào cả". Anh nhàn nhạt trả lời Đây chính là vai diễn đạt học sinh xuất sắc của đứa trẻ đến từ đảo Greenland Bây giờ cùng anh tranh luận việc này chẳng có ý nghĩa gì cả, cô bây giờ chỉ muốn đổi bộ quần áo khiến cô yếu ớt này, cô bây giờ nhìn thật sự gớm, thay quần áo chắc sẽ tốt hơn nhiều "Nhanh đưa quần áo cho em". Vươn tay ra lần nữa "Quần áo?". Dừng một chút, hình như mới chợt nhớ ra trong tay cầm quần áo, nên đưa qua cho cô Đóng cửa phòng tắm lại Bộ quần áo Tống Du Liệt mang đến có lẽ là của nữ vệ binh huấn luyện, vừa to vừa béo Rửa mặt chải đầu xong, rời khỏi toilet, Tống Du Liệt đã không còn ở trong phòng ngủ, trên cửa toilet dán một tờ giấy Tống Du Liệt để lại cho cô, đại khái là tối nay phòng này là của cô Bỏ tờ giấy về vị trí cũ, tiếng gõ cửa vang lên Ngoài cửa là một người phụ nữ da đen Người phụ nữ da đen đem sữa bò nóng cho cô Lúc này, cô quả thật là cần một ly sữa bò nóng để ngủ. Trước khi ngủ, Qua Việt Tú sạc pin điện thoại, cũng chỉnh đồng hồ báo thức thành 6h30, Tống Du Liệt bảo 7h anh phải ra ngoài. Mọi thứ đều đã sắp xếp xong, lưng vừa đặt xuống đệm là cô đã ngủ như chết Ngày kế Qua Việt Tú rời giường muộn hơn đồng hồ báo thức 10p, cô quá mệt mỏi Về phương diện thời gian, Tống Du Liệt là một người cố chấp Bất chấp chưa kịp rửa mặt chải đầu, cô vội vàng rời khỏi phòng, đi một vòng Qua Việt Tú Qua Việt Tú tìm thấy Tống Du Liệt ở dưới cây dù bên bể bơi, nhìn một cái liền biết ngay anh mới bơi sớm xong, bởi vì thời gian gấp gáp nên thuận tiện ăn sáng ở bể bơi luôn Bây giờ đã 6h45, Tống Du Liệt cũng đã ăn xong bữa sáng, bây giờ về phòng thay quần áo, 7h ra ngoài là vừa đẹp Đứng chắn trước mặt Tống Du Liệt, tay Qua Việt Tú chống lên bàn, thở hồng hộc: Tống Du Liệt, cho em 20p Nhìn cô một cái, Tống Du Liệt bảo người đàn ông da trắng lại đây, nói Jinny, lùi hành trình lại 10p 10p có lẽ miễn cưỡng thì cũng đủ rồi Qua Việt Tú ngồi đối diện Tống Du Liệt "Tại sao lại không ngủ thêm đi?". Lời nói đầy quan tâm nhưng giọng điệu thì vừa khách khí vừa xa cách Chạy vòng vòng một lúc, hoàn toàn hết buồn ngủ, trận gió kia thổi tới, yếu ớt. Ánh mắt lãnh đạm, giọng điệu xa cách khiến cô yếu ớt Thật ra, Qua Việt Tú cũng không biết tại sao lại chỉnh thời gian đến 6h30, càng không biết cô chạy đến đây, bắt Tống Du Liệt cho bản thân 20p là vì cái gì? Trong lòng rất rõ ràng là: hành trình tiếp theo của Tống Du Liệt là Botswana, tối hôm qua cô đã hỏi Joan, tốn rất nhiều nước bọt mới khiến cho người phụ nữ kia nói cho cô tin này. Vuốt mặt, thử nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời. Tống Du Liệt đang nhìn đồng hồ Giọng rõ ràng, hỏi "Hôm qua anh để quần áo của em ở đâu?". Lời dạo đầu có vẻ không ổn rồi Khiến cho CEO SN Energy trích ra 10p, bây giờ lại nói về quần áo tối qua của cô? Nhưng, giày là của Cố Lan Sinh. Thôi bỏ đi, nói cũng nói rồi Căng da đầu nói: "giày....giày là của bạn em". Càng toang, đúng là ngu mà Qua Việt Tú cũng chỉ có mỗi Cố Lan Sinh là bạn Trong lòng thở dài một hơi, Qua Việt Tú chậm chạp ngu ngốc ở phương diện nào đó chỉ trong thời gian ngắn không thể sửa được Còn may, áo khoác không phải của Cố Lan Sinh, dùng tâm thái "mất bò mới lo làm chuồng", nói "Áo khoác...áo khoác là của người chủ nông cơ phun khí cho em mượn...lúc đó, áo sơ mi của em bị then cửa của máy bay làm rách một lỗ to ơi là to..." Tầm mắt dừng trên mặt cô lạnh căm căm Càng tô càng đen Đành ngậm miệng lại. Tống Du Liệt cầm lấy di động. Người phụ nữ da đen tối hôm qua đưa sữa bò cho cô xuất hiện, người phụ nữ da đen nói cho Qua Việt Tú, giày và quần áo tối hôm qua cô thay ra đã giặt sạch sẽ, quần áo đã ủi và treo lên rồi, giày cũng dùng máy sấy hong khô, bất kì lúc nào cũng có thể dùng. Khi người phụ nữ da đen rời đi vừa vặn 10p đã trôi qua. Lần này, một lời khách sáo cũng không có, Tống Du Liệt trực tiếp đứng lên khỏi chỗ ngồi. Qua Việt Tú đứng lên cùng Tống Du Liệt, một tay giữ chặt anh Dù sao cũng phải cùng người ta nói tiếng cám ơn. Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc. Đôi mắt rơi vào chỗ khác, không dám nhìn anh, cũng không biết câu "Cám ơn" đáng lẽ nên nói lại biến thành "Em muốn đi cùng anh" Hai bóng người phản chiếu trên mặt bể bơi. Qua Việt Tú phải thừa nhận, cô bị lời nói của chính mình dọa hoảng sợ, nhưng rất nhanh, trái tim bởi vì câu đó mà không còn nặng trĩu nữa, hóa ra....hóa ra cô đuổi theo anh là vì muốn nói câu này Nói đều đã nói rồi, nói thêm lần nữa cũng chẳng sao. Lúc này đây, giọng nói rất bình tĩnh: "Tống Du Liệt, em muốn đi cùng anh đến Botswana". Ngừng thở, chờ đợi "Qua Việt Tú" "Ừm" "Tôi đã đặt vé máy bay về Geneva cho em rồi, tới sân bay, chỉ cần cầm hộ chiếu đến bất cứ quầy phục vụ nào cũng sẽ có một nhân viên chuẩn bị thay em". Lắc đầu, nhỏ giọng nói em không đi "Nếu không muốn rời đi nhanh như vậy, ba ngày tới, em cũng có thể ở đây, nếu em cảm thấy ba ngày vẫn chưa đủ, tôi có thể thử liên hệ với phu nhân tổng thống, kéo 3 ngày thành một tuần" Lực tay bắt lấy tay anh cực kỳ mạnh. Anh cũng hơi run lên, cô liền buông tay xuống. Người đàn ông da trắng đã đứng cách đó không xa, chân Tống Du Liệt đạp lên cỏ, đi dọc về tòa nhà, cô ngốc nghếch đứng dưới cây dù che nắng, tiếng chuông di động phá vỡ một buổi sáng yên tĩnh, Tống Du Liệt dừng bước chân Có người gọi điện thoại cho Tống Du Liệt Sáng sớm như thế mà còn gọi cho Tống Du Liệt, rất dễ đoán ra là ai Có lẽ là Trương Thuần Tình Mặc dù Tống Du Liệt không gọi tên Trương Thuần Tình, nhưng từ nội dung cuộc gọi cũng có thể nhận ra. "Mới vừa ăn xong bữa sáng"; "thời tiết cũng tạm", "đang chuẩn bị ra ngoài"; "được", "tạm biệt". Sương sương vài câu, cúp điện thoại, Tống Du Liệt không quay đầu lại liếc cô một cái, tiếp tục trở về. Tống Du Liệt quá đáng ghét Tối hôm qua, sáng hôm nay. Một giọng nói kêu gào trong đầu Qua Việt Tú: Trừng phạt anh, trừng phạt anh Bước chân nghe theo giọng nói kia. Bước từng bước đến bể bơi Bể bơi giống như một chiếc gương màu xanh, từng cây cọ phản chiếu trên tấm gương màu xanh, mây bay trên trời giống như cây cọ nở hoa Nhìn chiếc gương màu xanh kia, tâm trạng bỗng nhiên thư thái hơn, tên nhóc Tống Du Liệt kia bây giờ cô không muốn để ý đến nữa, hiện tại cô chỉ một lòng một dạ muốn phá hỏng tấm gương màu xanh kia. "Ùm" một tiếng là sẽ không thấy cây cọ đâu nữa, mây bay sẽ tản ra Cởi dép ra, Qua Việt Tú đưa lưng về phía bể bơi, hai chân dán sát vào rìa bể bơi, giang đôi tay ra giống như sắp bay lên, đôi mắt nhìn chăm chú về phía chân trời. Từ từ, từng chút một --------- Không có tiếng "Ùm" mà cô mong đợi. Cơ thể ngửa ra sau bị túm lại một cách mạnh mẽ, và đôi mắt khóa chặt trên khuôn mặt cô giống đôi mắt của chim ưng đang bay tầm thấp, dùng một tư thế kì lạ, như mưa rền gió dữ, giống như chỉ cần một một ngòi châm là có thể biến thành một ngọn lửa hừng hực Tống Du Liệt 22 tuổi mà tức giận thì càng dọa người, dọa người hơn cả Qua Hồng Huyên Tim run lên Giây tiếp theo, cơ thể bị quăng mạnh lên trên cỏ. Xương cốt như rã rời, nhưng không dám oán giận anh, cũng không dám nhìn anh Giọng nói như nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cô. Từng câu từng chữ: "Qua Việt Tú, nếu em muốn chết, tìm một nơi không người, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Tống Du Liệt" Hình như rất lâu về trước, có một cậu thiếu niên cũng từng nói với cô như vậy. Anh còn đang dạy dỗ cô "hơn mười tuổi lái xe chạy vào trong biển, miễn cưỡng có thể giải thích là thiếu tình thương, nhảy xuống hồ có lẽ là do tuổi phản nghịch quậy phá, nay 26 tuổi rồi mà vẫn như thế này, chính là sa ngã, chính là dại dột hết thuốc chữa" Biết là như thế, một giây trước còn hân hoan nhảy nhót, giây sau thật sự quẫn bách Bây giờ, càng quẫn bách Qua Việt Tú và Tống Du Liệt một trái một phải ngồi ở ghế sau, người đàn ông da trắng phụ trách lái xe Hiện tại, xe đang trên đường đến sân bay tư nhân, cô sẽ đến Botswana với Tống Du Liệt Qua Việt Tú bị Tống Du Liệt túm đi, sau đó bị nhét vào trong xe, vừa mới ngồi xuống, Tống Du Liệt liền ném một túi giấy cho cô, đồ của cô đều ở trong túi giấy, bao gồm hộ chiếu, điện thoại, còn có quần áo tối hôm qua của cô, giày của Cố Lan Sinh cũng ở bên trong. Những chuyện này đều xảy ra trong 5p anh dạy dỗ cô. Thời gian này, Qua Việt Tú bởi vì quá mất mặt, cổ họng không phát ra âm thanh nào, nhưng cô cần biết bản thân đang đi đâu Qua Việt Tú đã hỏi người đàn ông da trắng sắp tới sẽ đi đâu, người đàn ông đó rất kiên nhẫn trả lời cô, trong lúc đó, Tống Du Liệt vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ. Biết bản thân đang trên đường đến Botswana, Qua Việt Tú cũng không nói gì nữa. 9h05, bọn họ ngồi trên máy bay loại nhỏ đi đến Botswana Máy bay chỉ có 6 người, cơ trưởng, cơ phó, cùng một người phục vụ, Qua Việt Tú và Tống Du Liệt ngồi ở ghế lô cabin, thời gian bay là 1 tiếng 06 phút Trong 1 tiếng 6 phút đó, Qua Việt Tú không nói với Tống Du Liệt nửa chữ, cô đang đọc tạp chí, anh đang nghe nhạc Xuống máy bay, phân thành 2 xe, Qua Việt Tú lên một chiếc, Tống Du Liệt và người đàn ông da trắng lên một chiếc Cô không quen thuộc nơi này, tay dán trên cửa kính xe, mắt trông mong nhìn Tống Du Liệt trên một chiếc xe khác Xe chở Tống Du Liệt đã đi mấy chục mét, đột nhiên dừng lại Tống Du Liệt xuống xe, ra dấu cho tài xế dừng xe lại. Hơi dừng lại một chút, đi về phía cô, ngừng bên ngoài cửa xe, Qua Việt Tú cuống quýt kéo cửa xe xuống "Em về khách sạn trước đi". Cách một cửa sổ, Tống Du Liệt nói "Còn anh?". Nhỏ giọng hỏi "Anh phải đi kiểm tra nhà xưởng" Gật đầu, lại hỏi một câu nữa "Giữa trưa có về không?" "Không về" "Tối có về không?" "Có". nhàn nhạt trả lời một tiếng, nhìn cô một cái, nói "Ở yên trong khách sạn, đừng chạy lung tung" Gật đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng Tống Du Liệt Tiếng Tống Du Liệt kia gọi vừa khàn vừa khô, nói Tống Du Liệt em sẽ ở khách sạn đợi anh quay về "Đừng về quá trễ". Ấp úng bổ sung một câu Không trả lời "Cẩn thận một chút". Nhỏ giọng dặn dò Lần này trả lời một tiếng "ừm" thật nhẹ Xe khởi hành một đoạn ngắn, cô đi về phía khách sạn, anh đi về phía nhà xưởng, mãi cho đến khi xe anh biến mất không thấy, Qua Việt Tú mới lưu luyến thu hồi ánh mắt Khách sạn ở vùng ngoại ô, gần kề với vườn bách thú hoang dã, người nước ngoài rất thích loại khách sạn này, có sa mạc, có ốc đảo, săn thú hay quan sát động vật hoang dã tùy sở thích mỗi người. Tống Du Liệt ở tầng hai của khu ốc đảo, tầng dưới là khu giải trí, tầng trên là nhà ở, khu vườn Shakespeare, xung quanh tường vây là những cây trúc đào Qua Việt Tú chọn căn phòng gần Tống Du Liệt, giống như khi bọn họ ở căn nhà trên bình nguyên kia, phòng kề phòng chỉ cách một bức tường. Qua giờ nghỉ trưa, thay quần áo mua được từ siêu thị khách sạn, Qua Việt Tú liền đi qua đi lại trên hành lang, giống như khi cô ở trong căn nhà trên bình nguyên, đi vài bước sẽ nhìn lối vào một cái, rõ ràng biết Tống Du Liệt sẽ không về sớm như vậy, nhưng vẫn cứ nhìn Ước chừng khoảng 1 tiếng sau, quay trở lại phòng, kiểm tra bản thân trong gương, vệt hồng hồng ửng đỏ còn trên má không? Vẫn còn, lúc này, nhàn nhạt ửng hồng trên má cũng không phải vì phấn má, không phải phấn má thì vì cái gì? Chúa biết Nhịn cười, đôi tay bắt ra sau lưng, đi qua đi lại trên hành lang, đi một bước lại nhìn cánh cửa, nghĩ anh có về cùng cô ăn tối hay không, dùng xong bữa tối sẽ làm gì? Chúa biết Vuốt vuốt gương mặt, không cần soi gương cô cũng biết vết ửng đỏ nhàn nhạt trên má vẫn còn. Cho nên, Tống Du Liệt, nhanh trở về đi. Trở về nhìn Qua Việt Tú trong trạng thái như những cô gái bình thường Hôm nay đúng là một buổi chiều dài lê thê, mặt trời bò chậm rì trên không, chậm rì bò xuống phía Tây, ánh dương chậm rì rì tắt đi, màn đêm chậm rì buông xuống Tống Du Liệt không về ăn tối cùng cô Buổi sáng cô quậy như vậy sẽ ảnh hưởng đến hành trình của Tống Du Liệt, cho nên...cho nên Tống Du Liệt không về ăn tối cùng cô cũng có thể giải thích được. Sau khi ăn tối xong, Qua Việt Tú lại đi qua đi lại trên hành lang Nhìn một cái liền biến thành đôi mắt ngơ ngác nhìn chăm chú nơi nào đó, ngồi trên sàn của hành lang, không làm gì cả, chỉ nhìn vào chỗ cánh cửa, nơi này hơi giống phòng ngủ của Tống Du Liệt ở Johannesburg, cũng có bức tường vây lùn lùn, cũng có cây hình giá nến, chỉ là....nhà Tống Du Liệt không có quạ đen, nơi này có quạ đen Sau khi màn đêm buông xuống, quạ đen vẫn cứ kêu mãi, kêu đến nỗi khiến cô hoảng sợ. Trong lòng hoảng loạn, Tống Du Liệt vẫn chưa trở về, sao lại không nghĩ cho cô, gọi điện thoại cũng không phải một chuyện khó khăn, xem ra anh đã không thèm quan tâm cô Ngẫm lại cũng phải thôi, cô đúng là phí công rất nhiều mới bắt anh mang cô đi cùng đến đây, nói không chừng anh muốn mặc kệ cô ở đây luôn ấy. Suy nghĩ này vừa lóe lên, Qua Việt Tú đột nhiên đứng dậy khỏi mặt đất Đã 9h30, bây giờ mà còn làm việc thì chỉ có lừa trẻ con Không được, cô không thể đợi ở đây được, bằng không cô sẽ không kiềm chế được mà muốn ném đồ vật, nếu lại ném đồ đạc, tháng này đã là 5 lần, đây không phải là dấu hiệu tốt Qua Việt Tú rời khỏi phòng trong lén lút Buổi trưa khi dạo siêu thị của khách sạn, giám đốc khách sạn nói đêm nay có buổi diễn của dân bản sứ, vừa xem dân bản xứ biểu diễn, vừa ăn kẹo vòng ngọt của châu Phi cũng không tệ lắm. Mới đóng cửa tường vây lại, liền nhìn thấy Tống Du Liệt đang đứng dưới cây trúc đào Trùng hợp thế nhỉ, cô đợi cả buổi không xuất hiện, cô vừa muốn ra ngoài lại xuất hiện rồi, nhưng mặc kệ thế nào, xuất hiện là tốt rồi Vuốt vuốt tóc, ấp úng nói, đã về rồi đấy à? Ánh mắt Tống Du Liệt nhìn cô có hơi lành lạnh "Em vừa định đi xem dân bản xứ biểu diễn". Cô nói với anh Tống Du Liệt vẫn không trả lời Ánh mắt lúc trước dừng trên mặt cô di chuyển, di chuyển đến bên hông, váy lộ eo theo kiểu Châu Phi, vì vui nên cô cũng mua một bộ Váy lộ eo là.....mặc cho Tống Du Liệt xem, bởi vì ra ngoài nên quên thay, đương nhiên môi đỏ mọng cũng là tô cho anh xem Không phải bởi vì ra ngoài nên mới cố tình trang điểm, hiện tại cô giống như không chịu nổi cô đơn, xem dân bản xứ biểu diễn cũng trang điểm lộng lẫy như thế, giống như muốn quyến rũ đàn ông, cô không có, cô không hề như vậy Không giải thích cho anh là vì sợ mình suy nghĩ nhiều Anh chưa ôn hòa với cô thì cô cũng không cho anh hòa nhã Anh đứng dưới cây trúc đào, cô lộng lẫy hoa hòe đứng ở cửa, mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau. Thôi vậy Cô vẫn nên đi xem dân bản xứ biểu diễn thôi "Em đi xem dân bản xứ biểu diễn". Cô nói với anh Trong lúc nói chuyện, cơ thể cô lướt qua anh, anh không đưa tay ra cản cô, trong lòng cực kỳ tức giận, dừng một chút, nói: "Em đợi anh một buổi chiều, buổi tối quạ đen cứ kêu mãi, trong lòng em sợ hãi, anh vội đến mức không gọi được một cuộc điện thoại à?" Trừ tiếng quạ kêu, không ai trả lời cô. Cô còn đợi cái gì vậy? Bước nhanh ra Sau lưng truyền đến "Điện thoại có gọi, nếu anh đoán không sai, điện thoại em đã hết pin rồi". Cúi đầu, tay bị anh nắm, cô trở về cùng anh chỉ vì muốn xem điện thoại có thật sự hết pin không Hình như buổi chiều này, cô cũng chỉ có chú ý điện thoại có vang lên hay không, mà không để ý điện thoại có hết pin không. Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc. - ----------------------------- Preview chương 100: Tỉnh tò tỏ tình =))))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]