Editor: Darlingggg
Beta: Lastheleaf
Thầm đếm ngược: Ba, hai một.
Đưa tay kéo chặt ống quần anh.
"Em đói rồi, ăn cơm xong em sẽ đi ngay." Qua Việt Tú nói.
Không trả lời.
"Tống Du Liệt, bây giờ em...", giọng càng nhỏ dần: "Bây giờ em đói lắm."
Một lúc sau.
"Làm sao bây giờ, hiện tại đầu bếp đã tan làm, tôi không biết nên tìm chỗ nào cho em ăn nữa." Đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng.
Là vậy ư?
Dừng một lát, tiếp tục cúi đầu, còn điểm tâm, bánh mì lót dạ hay sữa bò không?
Có lẽ bây giờ anh cũng lười đáp lại.
Vì vậy cô lại hỏi: "Không có điểm tâm, bánh mì với sữa bò lót dạ thì chắc là có nước chứ?"
"Đương nhiên rồi." Anh trả lời nhẹ tênh.
Ý của câu này đồng nghĩa với việc để cho cô đến chỗ anh ở uống nước.
Trước mắt cũng chỉ có thể đến chỗ anh trước sau đó sẽ nghĩ cách khác.
Lần thứ nhất Qua Việt Tú không đứng dậy nổi, tất cả tinh lực(*) của cô dường như đã dùng hết trên đường tới tìm anh, nếu...nếu như lúc này anh có thể kéo cô lên, cô sẽ vô tình nhào trong ngực anh, sẽ vô tình...vô tình đầu óc nóng lên mà nói Tống Du Liệt, mọi chuyện sau này em đều nghe lời anh.
(*) tinh thần và thể lực
Nhưng, không có.
Anh không làm gì cả, đứng ở đó không khác gì cây cọ.
Vậy cô cũng chẳng có gì để nói, uống nước xong sẽ đi ngay.
Chống tay lên "thân cây cọ", mất rất nhiều sức lực Qua Việt Tú mới đứng lên được, vẫn không dám nhìn anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-thay-song-than-nhung-chua-tung-thay-nu-cuoi-cua-em/1801482/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.