Editor: Las the leaf
Ánh đèn khiến cho màu trắng của lều trại giống như một quả cầu pha lê có màu ấm, trong quả cầu pha lê có màu ấm chỉ có cô và anh hai người.
Chỉ có Qua Việt Tú và Tống Du Liệt
Trong đầu, đứa trẻ giống anh đang gọi cô là "mẹ", trong mắt chỉ có một người là anh, bước chân đi về hướng của anh.
Từng bước, từng bước.
Cuối cùng, tay chạm vào anh.
Trực tiếp nhìn anh.
Mấp máy môi, muốn hỏi anh, Tống Du Liệt trong đầu tôi vẫn luôn có một đứa trẻ gọi tôi là mẹ, anh biết điều đó có nghĩa gì không?
"Đống Đống". Giọng nói gần trong gang tấc, lắng nghe, giọng nói này pha lẫn một chút ngạc nhiên.
Hóa ra không phải ông ngoại đột nhiên không nhìn thấy.
Trán túa ra mồ hôi, nhưng đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhàng
Tay nhanh chóng thu lại.
Lùi lại một bước, oán trách: ông ngoại, A Liệt hai người có phải đã quên mất con rồi không?"
Đúng vậy, hai người cứ liên tục bàn mọi chuyện, cũng không cho cô tham gia, dù sao trong mắt khách khứa thì cô cũng là một trong những chủ nhà mà.
"A Liệt, Đống Đống tức giận rồi". Ông ngoại vui cười hớn hở nói với Tống Du Liệt.
Tống Du Liệt thờ ơ nhìn cô, khẽ cười: "Chị họ, tối nay chị thích hợp làm bình hoa hơn"
Tiếng chị họ kêu cũng thật tự nhiên
Đột nhiên nhớ tới, đây là lần đầu tiên trước mặt bao nhiêu người, Tống Du Liệt gọi cô là chị họ, giống như, ông ngoại cũng ý thức được chuyện gì, quay đầu sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-thay-song-than-nhung-chua-tung-thay-nu-cuoi-cua-em/1801475/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.