Editor: Las the leaf
Động tác tránh né làm rất đẹp, nhưng----
Qua Việt Tú một lần nữa bị nhốt trong khuỷu tay của Tống Du Liệt.
"Tôi phải quay về" biết là trốn không được, thấp giọng cầu xin.
Một lát sau. Anh buông tay ra.
Thở ra một hơi, không dám nhìn anh, đi vài bước, lại quay đầu nhìn, nhẹ giọng nói một câu "ngủ ngon", sau đó bước chân nhanh chóng tăng lên.
Tay chạm đến khóa cửa, từ sau lưng truyền đến tiếng "Qua Việt Tú"
Không dám trả lời.
"Qua Việt Tú chỉ có 1 phút là đáng yêu, còn lại 999 phút đều là đáng giận" anh nói với cô.
Trở lại phòng mình, vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, Qua Việt Tú nhìn thấy bữa sáng cùng một tờ giấy.
Tờ giấy là chủ căn nhà để lại, đại ý thông báo là buổi trưa anh không về.
Bữa sáng là hôm qua bọn họ đã thương lượng xong rồi, cho nên Qua Việt Tú cho rằng mình không cần thiết phải áy náy, hơn nữa, chủ nhà hôm qua còn ghét bỏ cô, nói cô chỉ có 1 phút là đáng yêu, 1000 phút mà chỉ có 1 phút đáng yêu, mấy lời này ban ngày mà suy nghĩ lại khiến Qua Việt Tú có hơi đứng ngồi không yên.
Nhưng cô cho rằng, không cần thiết phải so đo với Tống Du Liệt, hai tuần sau là cô đã đi khỏi nơi này rồi, không đúng, hai tuần đã trôi qua vài ngày rồi, nói chính xác là 10 ngày sau có thể bỏ chạy lấy người rồi.
Đương nhiên, cô ở đây cũng không phải chỉ ăn cơm của chủ căn nhà, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-thay-song-than-nhung-chua-tung-thay-nu-cuoi-cua-em/1801439/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.