Bông tuyết rơi xuốngvi vu nhẹ bay như lông ngỗng, gặp cơn gió thổi, những bông hoa tuyếtgiống như kẹo đường làm cho người ta sinh ra ảo tưởng. Nàng nhớ rất rõlúc còn nhỏ, khi còn ở cô nhi viện, có lần Việt Bân không biết lấy kẹođường từ đâu cho nàng, lúc đó còn cười nói, kẹo đường này giống như bông tuyết, lần sau tuyết rơi nhất định phải ăn nhiều một chút. Nàng còn nhớ rất rõ hương vị này, rất ngọt, ngọt đến tận tâm hồn. 
A, làm sao lại nhớ đến những thứ ngây thơ như vậy, Mộ Dung Tiểu Tiểu tự giễu cợt một hồi. 
Mục Trạch Dương ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu lướt trên tuyết, Mộ Dung Tiểu Tiểu cúi đầu, nhìn tuyết bằng phẳng, không có một dấu chân, kinh ngạc một phen. 
Đây là khinh công của người cổ đại? Nhưng mà nhìn thân pháp đạp tuyết không dấu vết cùng biết là không bình thường rồi. 
Mộ Dung Tiểu Tiểu cụp mắt xuống, thời đại này không tồn tại trong lịch sử? Đối với lịch sử nàng không am hiểu, hiện tại cũng không biết là xuyênkhông đến bao nhiêu năm trước. 
Nhìn bầu trời màu tro xám, hai mắt long lanh, so với gương mặt non nớt hoàn toàn bất đồng với ánh mắt. 
Mục Trạch Dương ngạc nhiên nhìn đứa bé trong lòng không khóc cũng không làm khó, an tĩnh dị thường, tiểu oa nhi này thật sự là con của nàng sao?Khối ngọc bội này....... 
Không bao lâu đến một ngôi miếu. 
Từ ngoài nhìn vào, ngôi miếu đổ nát, tưởng là hoang phế lâu ngày, MụcTrach Dương không dừng bước chân, trực tiếp đi vào bên trong miếu, cònchưa dừng lại đã kêu lên, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-sung-dung-nga-su-muoi/172597/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.