Chương trước
Chương sau
Đêm, càng ngày càng lạnh.
Đợi lâu không thấy Bắc Thần Vũ tới, cung nữ đến hỏi tin cũng không thấy trở về, đáy lòng Dao phi bắt đầu thấy nghi hoặc.
Không đúng! Trước khi dùng bữa nàng ta đã truyền cung nữ tới báo cho Vũ nhi, giờ Tý nhất định phải vào cung, giờ hẹn đã qua, người nàng ta phái đi thúc giục cũng chưa trở về, có phải đã xảy ra chuyện rồi không?
Càng nghĩ nội tâm Dao phi càng cảm thấy bất an, tâm cũng đột ngột giật mình, nàng ta đột nhiên đứng dậy, phượng mâu nhíu lại, “Đại ca, đi, đến Nguyên Vũ điện thôi.”
Hy vọng Vũ nhi không có chuyện gì.
Mộ Dung Cẩn Thiên nhíu mày, mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, đi theo Dao phi tới hướng Nguyên Vũ điện.
Nguyên Vũ điện rộng lớn như vậy, lúc này lại yên tĩnh quỷ dị, cung nữ đều có ý né xa chủ điện, Dao phi chú ý tới sắc mặt cổ quái của mọi người, nội tâm nàng ta liền phát ra nỗi bất an, nhẹ giọng hỏi một cung nữ, “Đại hoàng tử có ở tẩm điện hay không?”
“Bẩm nương nương, có ạ.” Trong nội tâm cung nữ cân nhắc có nên nói tình hình thực tế hay không, dù sao chuyện như vậy cũng chưa có bao giờ, người này lại là mẫu phi của đại hoàng tử, nhưng mình lại là nô tài của đại hoàng tử, sao có thể bán đứng chủ tử? Trên đầu toát ra toàn mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng không lên tiếng nữa.
Dao phi phất tay, cung nữ ở hai bên lui hết ra ngoài, lúc này Mộ Dung Cẩn Thiên mới ở chỗ tối đi ra.
Trên nóc nhà.
Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ liếc qua sư huynh ở bên cạnh, nàng không cho rằng Bắc Thần An ngu xuẩn đến mức mang đá tự đập chân mình, mực kệ là đưa cũng nữ tới, hay gọi Dao phi.
Mộ Dung Cẩn Thiên, hắn cuối cùng cũng bắt đầu hành động?
Nàng không nói gì nhìn mọi chuyện phía dưới, nàng túm lấy một lọn tóc của sư huynh, không tiếng động nói, “Sư huynh làm?”
Dạ Nguyệt Ly híp mắt cười, không chút để ý đến đôi tay nghịch ngợm, như vậy, là đã thừa nhận.
Bàn tay to của hắn kéo thân hình nhỏ bé kia qua, cả hai người đều phải nằm, không bằng để tiểu nha đầu dựa vào người hắn, dù sao hắn cũng lười xem, chon ha đầu xem diễn, hắn xem nha đầu.
Hắn có thể cho người tới bắt Mộ Dung Cẩn Thiên về thẩm vấn, mà thân phận lương thương nhân hắn cũng không có gì kiêng kị,bởi vì căn bản Bắc Thần Nghiêu không thể động tới hắn được. Nhưng hắn vẫn nguyện ý làm theo ý của tiểu nha đầu, để chính nàng tìm hiểu từng bước một.
Về phần Bắc Thần An và Mộ Dung Vũ Phỉ cẩn thận hành động, nghĩ rằng không ai biết? Mộ Dung Vũ Phỉ không dùng dược tốt? Hắn liền cho nàng ta xuân dược thượng hạn, tuyệt đối có thể thành công ngay lần đầu!
Đương nhiên, sau đó hắn sẽ thu lại lợi tức..
Giữ lại người Dao phi phái tới thúc giục, với tính tình của nàng ta, chắc chắn sẽ nghi hoặc tìm tới.
Về phần một ám vệ khác? Chuyện hắn đã làm, sao lại không tính sổ sách? Bắc Thần An, chờ thân bại danh liệt đi.
Còn Mộ Dung Tiểu Tiểu, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn một hồi, thân mình đã nằm trên một cơ thể ấm áp, nàng khẽ nháy đôi mi thanh tú, nhìn sư huynh phía dưới đang bình tĩnh nhìn mình, lắng nghe hô hấp trầm ổn dưới lồng ngực, nhẹ nhàng lên xuống, phập phồng.
Nàng bỗng giật mình, nghĩ đến trên nóc nhà gồ ghề, nằm khó chịu, rồi lại mừng rỡ thoải mái nằm úp sấp trên người sư huynh tiếp tục xem diễn.
Phía dưới, trên giường lửa nóng ái muội vẫn còn tiếp diễn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.