Chương trước
Chương sau
Nhìn hình bóng xinh đẹp đã đi ra tới cửa, Bắc Thần Vũ đột nhiên đứng dậy, kéo Mộ Dung Vũ Phỉ qua, “Đừng vội vã đi như thế.”
Nhìn bàn tay mềm mại, Bắc Thần Vũ nhíu mày, sao hắn lại sinh ra xúc động như vậy?
Nhẹ nhàng kéo lại, hắn phát hiện hắn không muốn buông nàng ra, đột nhiên lôi kéo, ôm chầm lấy eo nhỏ của Mộ Dung Vũ Phỉ, ban tay từ thắt lưng chậm rãi hướng tới ngực, xoa nắn nhẹ nhàng.
Mỹ nhân trong lòng như bị kinh sợ, nhíu chặt lông mày, vội vàng giãy dụa, “Biểu ca, đừng, người đừng như vậy.”
Tròng mắt nàng ta lóng lánh thủy quang, muốn thoát khỏi giam cầm của Bắc Thần Vũ, chén canh trong tay đổ đầy ra nền đất, kêu lên tiếng vỡ thanh thúy, mà thân hình mảnh mai của nàng ta cũng run rẩy, lùi nhanh ra phía sau, cúi gâp người xuống, hai tay trắng nõn ôm chặt lấy đầu.
(Ôi soái ơi!!! Cái ngời này đi làm ảnh hậu luôn cũng được…ta thấy quá bỉ rồi…_ _!!!)
Nhìn bộ dáng kinh sợ của Mộ Dung Vũ Phỉ, Bắc Thần Vũ sững sờ, rõ ràng ý nghĩ của hắn còn tỉnh táo, suy nghĩ vẫn bình thường, cũng có thể khống chế hoạt động của mình, không giống như bị hạ dược, vậy vì sao hắn lại không muốn buông thân thể mềm mại trong lòng ra? Hai cơ thể sát nhau hắn cảm thấy vo cùng thoải mái, mới buông lỏng ra, hắn đã cảm thấy vô cùng trống trải!
Sao lại thế này? Chẳng lẽ do hắn uống nhiều rượu, mấy hôm nay lại chưa từng chạm qua nữ nhân? Nên mới có suy nghĩ này?
Hắn mạnh mẽ kéo Mộ Dung Vũ Phỉ đang ngẩng đầu đứng lên, lại ôm lấy thân thể mềm mại này lần nữa, cơ thể nhẹ nhàng cọ xát, từ cơ thể dâng lên một cỗ cảm giác thăng hoa khó nói, thật thoải mái! Làm cho hắn càng muốn gần sát hơn!
Hắn lại thử buông ra lần nữa, cảm giác mất mát quá nặng!
Mộ Dung Vũ Phỉ bị hành động kỳ quặc của Bắc Thần vũ dọa sợ, chờ tinh thần hồi phục lại thì khuôn mặt lại lã chã chực khóc, bộ dáng ngây thơ vộ tội là cho Bắc Thần Vũ chịu không được,hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đang chuẩn bị cự tuyệt kia, chỉ cảm thấy toàn thân dường như bốc cháy, máu cũng sôi lên, muốn càng nhiều!
Hắn thầm nghĩ, chỉ cần không đâm rách tầng cuối cùng kia là được, còn bây giờ cứ đi theo khoái cảm đã!
Hắn ôm Mộ Dung Vũ Phỉ đi tới bên giường, nhẹ nhàng đem thân thể mềm mại đặt lên chăn gấm. Miệng bị chặn lại, Mộ Dung Vũ Phỉ không thể nói chuyện, hai tay hoang mang khua loạn đẩy người hắn ra.
Bắc Thần Vũ không kiên nhẫn với sự cự tuyệt của Mộ Dung Vũ Phỉ, chuyển tay cầm cả hai tay nàng ta đặt lên đỉnh đầu, lại hưng phấn hôn thuận theo cần cổ.
Hôn từ môi tới cổ, tay hắn lại lần xuống cởi bỏ nút thắt trên áo, thân thể tuyết trắng nhất thời hiện ra trước mắt, hô hấp của Bắc Thần Vũ dồn dập, dục vọng trong mắt càng sâu!
Hắn bị cỗ khoái ảm này đánh sâu vào trong não, hắn phát hiện hắn không nghĩ muốn dừng lại, bởi vì thân thể hắn đang kêu gào muốn càng nhiều hơn nữa.
Đôi mắt của Mộ Dung Vũ Phỉ đã không còn rõ rang nữa, cơ thể bị trêu chọc, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta ửng hồng, khóe miệng giấu diếm ý cười quỷ dị, thầm nghĩ, đã thành công!
Khuôn mặt của Mộ Dung Tiểu Tiểu đã đen lại, chuyển mắt nhìn qua sư huynh bên cạnh, hắn nói mang nàng tới xem diễn, chính là xem trò hay này? Đúng, đây là trò hay, nhưng đây là trò người lớn! Tuy rằng tâm hồn nàng đã trường thành, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là bây giờ nàng vốn chỉ là một đứa nhỏ!
Đôi mắt nho nhỏ của nàng khẽ nhíu, bàn tay nhỏ bé vươn ra, chọn chỗ thịt mềm nhất trên đùi sư huynh, sau đó hung hăng véo! Tròng mắt giống như tiểu ác ma bắn ra ánh sáng lạnh.
Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Nguyệt ly cứng đờ, nhìn về phía tiểu nha đầu,đau đớn nhỏ không che được ý cười mềm mại, nhéo nhéo hai má của tiểu nha đầu đang tức giận, bất đắc dĩ than nhẹ, tiểu nha đầu xuống tay cũng thật ác, bình thường không chạm vào hắn, nàng này chạm tới, thật là muốn đòi mạng người mà. Bàn tay nhỏ bé này mà hướng lên trên một chút nữa, thì hạnh phúc cả đời sau của hắn sẽ không còn.
Hắn không tiếng động mở miệng, “Chờ một chút.”
Chán ghét liếc qua hai thân thể đang dây dưa bên dưới, hắn xua tay ra ký hiệu, nháy mắt có hai nơi vang lên tiếng động rất nhỏ.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn tới hai bóng dáng màu đen, đi theo hai hướng khác nhau, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, đây là làm cái gì? Còn diễn nữa?
Dao Vũ cung.
Đợi Bắc Thần Vũ đã lâu còn chưa tới Dao phi lúc này đã bực tức, trà cũng uống được vài chén rồi, Vũ nhi sao còn chưa tới?
Mà Mộ Dung Cẩn Thiên cũng không kiên nhẫn, rốt cuộc là có chuyện gì mà nửa đêm còn gọi hắn?
Hắn đã sớm muốn mang Phỉ nhi về Dương thành, không quan tâm đến tất cả những hi vọng trong mắt đứa nhỏ, cố chấp coi trọng Bắc Thần Vũ, là cho hắn khuyên thế nào cũng không quay về. Cuối cùng chính Phỉ nhi yêu cầu mình đợi năm ngày, năm ngày sau sẽ không còn hy vọng gì, nàng ta liền cam tâm tình nguyện về nhà, khi đó hắn mới đồng ý chờ.
Ban ngày, một thị nữ trong cung của Dao phi rối loạn chạy tới khách điếm truyền tin tức, nói là Dao phi muốn hắn giờ tý tới gặp mình, có chuyện quan trọng cần thương lượng, tuy là tức giận muội muội mình vô tình, nhưng hắn thật sự cũng không yên lòng với muội muội này.
Không nghĩ hắn đến đây rồi, nàng lại không nói gì, còn muốn hắn chờ chất nhi tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.