Nhìn hình bóng xinh đẹp đã đi ra tới cửa, Bắc Thần Vũ đột nhiên đứng dậy, kéo Mộ Dung Vũ Phỉ qua, “Đừng vội vã đi như thế.” 
Nhìn bàn tay mềm mại, Bắc Thần Vũ nhíu mày, sao hắn lại sinh ra xúc động như vậy? 
Nhẹ nhàng kéo lại, hắn phát hiện hắn không muốn buông nàng ra, đột nhiên lôi kéo, ôm chầm lấy eo nhỏ của Mộ Dung Vũ Phỉ, ban tay từ thắt lưng chậm rãi hướng tới ngực, xoa nắn nhẹ nhàng. 
Mỹ nhân trong lòng như bị kinh sợ, nhíu chặt lông mày, vội vàng giãy dụa, “Biểu ca, đừng, người đừng như vậy.” 
Tròng mắt nàng ta lóng lánh thủy quang, muốn thoát khỏi giam cầm của Bắc Thần Vũ, chén canh trong tay đổ đầy ra nền đất, kêu lên tiếng vỡ thanh thúy, mà thân hình mảnh mai của nàng ta cũng run rẩy, lùi nhanh ra phía sau, cúi gâp người xuống, hai tay trắng nõn ôm chặt lấy đầu. 
(Ôi soái ơi!!! Cái ngời này đi làm ảnh hậu luôn cũng được…ta thấy quá bỉ rồi…_ _!!!) 
Nhìn bộ dáng kinh sợ của Mộ Dung Vũ Phỉ, Bắc Thần Vũ sững sờ, rõ ràng ý nghĩ của hắn còn tỉnh táo, suy nghĩ vẫn bình thường, cũng có thể khống chế hoạt động của mình, không giống như bị hạ dược, vậy vì sao hắn lại không muốn buông thân thể mềm mại trong lòng ra? Hai cơ thể sát nhau hắn cảm thấy vo cùng thoải mái, mới buông lỏng ra, hắn đã cảm thấy vô cùng trống trải! 
Sao lại thế này? Chẳng lẽ do hắn uống nhiều rượu, mấy hôm nay lại chưa từng chạm qua nữ nhân? Nên mới có suy nghĩ này? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-sung-dung-nga-su-muoi/1635466/chuong-51-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.