Chương trước
Chương sau
? 17/09/2022
Ngày hôm sau, Phùng Úc - người từng đến đây hai lần sớm đã quen thuộc với nơi này: tham gia tiệc rượu, phóng viên phỏng vấn, chụp ảnh thảm đỏ, chào hỏi bên trên. Đoàn đội* của cậu cũng tranh thủ thời gian để tạo hình cho ông chủ sao cho trông giống người nhất, thuận tiện chụp một loạt ảnh cùng với vài video phúc lợi. Ít nhất thì một phần nào đó nó cũng cứu vớt lại một chút hình tượng của cậu, cái người được ông trời ưu ái ban cho một gương mặt đẹp nhưng lại không đọc kĩ hướng dẫn sử dụng.
*Đoàn đội: đội ngũ nhân viên của ngôi sao, phụ trách việc tìm kiếm tài nguyên, đàm phán thương vụ, marketing tác phẩm, hay đơn giản là làm trợ lý đi theo chăm sóc cho họ.
"Tiểu Úc, đây là lần thứ ba cậu được đề cử giải Ảnh đế* Kim Mã. Không biết là cậu có tự tin rằng năm nay mình sẽ thắng được giải này không?"
*Ảnh đế: dùng để gọi những nam diễn viên có tài năng, diễn xuất được giới chuyên môn và đông đảo người hâm mộ công nhận.
"Tôi rất tự tin, cũng rất bình tĩnh, tiếp tục đến chơi~~"
Đối mặt với câu hỏi không có chút ý tốt nào đến từ phóng viên, Phùng Úc lựa chọn thản nhiên thú nhận, khiến hiện trường không khỏi có chút ồn ào vì tiếng cười từ mọi người. Chờ đến khi ổn định, Phùng Úc lộ ra bộ mặt nghiêm túc, trả lời: "Là một diễn viên, được đề cử đã là một niềm vinh hạnh lớn, cũng là một sự khẳng định, tôi cảm thấy rất thỏa mãn. Việc được đề cử tới ba lần, điều đó chứng tỏ tôi không hề lười biếng, xứng đáng được mọi người yêu thích, như vậy là được rồi!"
Ngay từ khi vừa mới ra mắt, Phùng Úc đã định vị bản thân chính là diễn viên, nhưng để có thể quảng bá cho phim, cậu cũng sẽ tham gia vài gameshow giải trí. Chỉ là so với mấy tiểu thịt tươi có lượng fan hùng hậu, mỗi khi ra sân khấu đều hận không thể mang theo hiệu ứng giống nam chính phim thần tượng thì cậu thực sự không giống họ. Trốn vào trong góc rồi vụng trộm nhét mẩu bánh mì vào miệng thì lại bị MC tóm được khiến bản thân bị nghẹn đến mức đỏ bừng cả mặt, cuối cùng lại trở thành "hạt dẻ cười" của chương trình, cả quay phim lẫn MC đều yêu thích đến mức cho Phùng Úc - người có khiếu hài hước riêng - rất nhiều screen time*. Cũng nhờ vậy mà mọi người mới biết đến tính cách chân thành, không có gánh nặng thần tượng khiến cậu trở lên nổi tiếng.
*Screen Time: thời gian lên hình.
Khi mọi người đều cho rằng cậu là một "danh hài" thì chuyện được đề cử cho giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất Kim Mã của cậu đã khiến mọi người tò mò, lập tức tìm kiếm những bộ phim từng được đề cử của Phùng Úc - vẫn chỉ là mấy bộ phim nghệ thuật nho nhỏ, trừ mấy nơi như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu và Thẩm Quyến ra thì căn bản là không có lịch chiếu. Nội tâm tăm tối rối ren, ánh mắt giống như thiếu niên đắm mình dưới vực thẳm, từ ngoại hình cho đến ngôn ngữ, hành động so với Phùng Úc, một người luôn vui tươi hớn hở đến ngây ngô thì rõ ràng là hai người khác nhau. Dựa vào diễn xuất khiến người xem không khỏi phải thốt lên: "Đây rõ ràng là thay diễn viên, khác một trời một vực."
Tựa như là vì đáp lại lời khen này, bộ phim được đề cử lần này của Phùng Úc có tên là << Đại Thánh >>, cũng có thể coi là "lợi dụng" sự nổi tiếng của Tôn Ngộ Không một chút, nhưng nội dung lại chẳng có chút nào liên quan đến Tôn Ngộ Không cả. Bộ phim dùng một tiếng đồng hồ kể về một cậu bé bị lửa hủy hoại khuôn mặt, từ bi thương phẫn uất cho đến khi chấp nhận sự thật rồi tự mình hóa giải khúc mắc trong lòng. Cuối cùng cậu cũng dũng cảm đối mặt với ánh mắt dị nghị của xã hội, theo đuổi lý tưởng của riêng mình, trở thành một vũ công xuất sắc. Câu chuyện không chỉ mang theo những yếu tố hiện thực đến đau lòng mà còn truyền cảm hứng cho người xem về sự vượt lên chính mình, vượt lên tất cả để tiến tới ước mơ. Để có thể hoàn thành vai diễn này một cách xuất sắc, mỗi ngày, Phùng Úc đều phải tốn ba tiếng đồng hồ để hóa trang hiệu ứng bị bỏng trên gương mặt. Đến khi quay phim xong, cậu thậm chí còn cảm thấy gương mặt không có vết bỏng có hơi chút lạ lẫm, nhìn hồi lâu vẫn không quen.
Nhưng cho dù có khen ngợi hết lời thì con đường diễn xuất của Phùng Úc trong mắt hầu hết người xem thực sự rất hẹp. Cậu trời sinh có gương mặt em bé, năm 23 tuổi diễn vai một học sinh trung học 16 tuổi cũng không có chút gì gọi là không hợp, đến Tưởng Tuyết Tùng còn cho rằng cậu chỉ mới 18 tuổi. Nếu cậu đóng phim thanh xuân vườn trường chắc chắn là ăn đứt mấy idol hiện tại, nhưng nếu diễn cùng những diễn viên có tuổi nghề, cậu luôn mang lại cảm giác quá nhỏ tuổi. Cũng vì thế mà Phùng Úc từng nói đùa rằng: "Hy vọng bản thân tôi có thể sớm có người yêu, tôi không muốn lúc nào cũng phải diễn vai yêu sớm đâu, đến cảnh hôn cũng chẳng có."
- -----------------------------
Cười cũng cười rồi, phỏng vấn cũng phỏng vấn rồi, Phùng Úc vốn cho rằng đã xong thì các phóng viên kia lại hỏi thêm một câu còn nguy hiểm hơn: "Nghe nói Tuyết Tùng năm nay không có đề cử nào cả, cậu có cảm thấy đó là do em ấy lười biếng không?"
Bất kể là đã trải qua bao nhiêu năm, Phùng Úc vẫn không thể nào hiểu được cái cách đào hố cho nghệ sĩ nhảy xuống của đám truyền thông. Sắc mặt cậu lập tức trầm xuống, giọng nói cũng trở lên lạnh lùng, "Năm nay, em gái tôi chỉ đóng một bộ phim, hậu kỳ biên tập còn chưa có xong đâu. Anh ở chỗ nào xem được bản thô chưa chỉnh sửa vậy? Nếu thật thì lần sau nhớ mời tôi xem đó, lúc đấy tôi chắc chắn sẽ cho anh biết em gái tôi có lười biếng hay không."
Giọng điệu của Phùng Úc tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng mang theo không ít chế giễu khiến tất cả phóng viên đều lúng túng như gà mắc tóc, vị phóng viên bị vặn hỏi ngược lại kia chỉ có thể cười gượng hai tiếng "ha ha" rồi ngậm miệng không nói được gì.
Dương Kiệt đưa tay lên, che miệng nói nhỏ với Mạt Ly - chuyên môn viết bài đăng trên mạng: "Lập tức liên hệ với mấy tài khoản marketing, gửi bản nháp 'Em gái tôi chỉ có tôi mới được bắt nạt', nhớ viết là Tiểu Úc vì bảo vệ cho Tuyết Tùng nên mới tức giận với phóng viên. Nhanh lên!"
"Rõ!"
Mạt Ly lập tức chạy vào nhà vệ sinh để liên hệ với bên kia, hoàn thành công việc. Phía bên này, Phùng Úc tạo vài tư thế rồi rời đi, tiến về phía đại sảnh bữa tiệc trước lễ trao giải. Chờ đến khi truyền thông đều bị bỏ lại phía sau, cậu mới nói với Dương Kiệt một câu: "Cám ơn anh."
Dương Kiệt đáp lại bằng một cái tặc lưỡi, "Anh biết thừa em chính là một tên cực kỳ, cực kỳ cưng chiều em gái!"
Phùng Úc vẫn cười: "Có ai không cưng chiều em gái em sao?"
"Hả? Anh cạn lời rồi, thật sự không thể phản bác."
Tưởng Tuyết Tùng từ đỏ đã xuất hiện trên màn ảnh lớn, nổi tiếng với danh hiệu "em gái quốc dân". Khán giả đều theo dõi cô từ lúc còn là một bé gái ngoan ngoãn, hoạt bát cho đến khi lớn lên trở thành một thiếu nữ duyên dáng, yêu kiều. Không những thế, thành tích học tập của cô còn rất xuất sắc, đạt được danh hiệu thủ khoa đầu vào của học viện Điện ảnh. Nhiều năm như vậy vẫn chuyên tâm quay phim, rất hiếm khi đóng quảng cáo. Kỹ năng diễn xuất đã tuyệt vời, ngoại hình lại còn xuất chúng, thực sự thì rất khó có ai là không hy vọng một đời em ấy đều hạnh phúc, vui vẻ.
- -----------------------------
Bữa tiệc chắc chắn sẽ không cho phép truyền thông tham gia, ở đây cũng chỉ có những người trong giới điện ảnh giao lưu với nhau: diễn viên, đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất, đạo diễn âm thanh,... Phùng Úc nhìn khắp bốn phía thì phát hiện ra có đến hơn nửa số người ở đây cậu đều từng hợp tác qua.
Toàn là mấy gương mặt giả dối, nhưng đều đã già rồi...
"Tiểu Úc?... Đúng là em nha, Tiểu Úc?!"
"... Chị Tĩnh?!"
Phùng Úc đang trầm mình trong nỗi lo tuổi tác liền nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên cạnh. Anh quay đầu nhìn, hóa ra là đạo diễn Trương Tĩnh Hiền đã lâu không gặp. Năm đó, bộ phim cậu cùng Tưởng Tuyết Tùng đóng chính là do bà - người am hiểu thể loại phim gia đình quay.
"Lâu rồi không gặp nha, chị Tĩnh! Em đã xem qua phim mới của chị rồi, rất cảm động!"
"Chị cũng đã xem bộ phim của em, lúc xem chị còn chẳng nhận ra em luôn đó." Trương Tĩnh Hiền dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Phùng Úc một lượt, như thể đang nhìn đứa trẻ nhà họ hàng, "Trưởng thành rồi, rất có khí khái của đàn ông trưởng thành nha."
Trước khi Dương Kiệt tỏ vẻ khinh bỉ, Phùng Úc đã tự mình bật cười: " Trời ạ, chị Tĩnh, chị chính là đang lừa em, đến một cảnh yêu đương nghiêm túc em còn chưa có quay qua đâu. Lấy đâu ra khí khái của đàn ông trưởng thành??"
"Ai nói nam tính chỉ thể hiện qua hẹn hò, yêu đương?" Trương Tĩnh Hiền tốt bụng giúp cậu sửa sang lại nhận thức, "Em còn nhớ những gì mà chị Tĩnh đây từng nói không?"
"Tất nhiên là nhớ kỹ rồi, nhưng mà em vẫn không hiểu lắm." Phùng Úc có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, "Em có đi hỏi các vị tiền bối, nhưng họ đều nói em là không tim không phổi..."
"Ha ha, không tim không phổi rất tốt, kiểu như em chính là 'rỗng' nha, về sau càng có thể chứa được nhiều thứ hơn. Đi, tới chỗ này, chị giới thiệu cho em người của Điện ảnh Cao Bảo..."
Lúc Trương Tĩnh Hiền hơn bốn mươi tuổi mới bắt đầu quay phim, khởi đầu bằng một bộ hài kịch lấy chủ đề chính là tình cảm anh em trong gia đình. Rất nhanh Tưởng Tuyết Tùng đã được chọn làm nữ chính, nhưng vai diễn anh trai lại chưa thể quyết định là ai. Nam diễn viên từ mười sáu đến hai mươi tuổi của toàn bộ giới giải trí bà đều gặp qua, ai ai cũng tích cực bày tỏ mong muốn được tham gia bộ phim này. Đồng thời, họ đều có một lượng lớn người hâm mộ và sức hút, bất kể là bà chọn ai đi chăng nữa thì việc hợp tác cùng em gái quốc dân - Tưởng Tuyết Tùng - chắc chắn sẽ đứng đầu các bảng xếp hạng.
Chỉ là Trương Tĩnh Hiền cũng hiểu rất rõ về nguyên nhân phía sau: bọn họ đều là những diễn viên đầu tiên "được" gọi là "tiểu thịt tươi"*, rất nhiều người trong số đó là sao nhí, được ra mắt từ nhỏ và chờ đến khi mười bảy, mười tám tuổi mới quyết định chuyển hướng. Nếu quay một bộ phim lấy tình cảm làm chủ đạo thì người hâm mộ chắc chắn sẽ không tiếp thu ngay được. Nhưng nếu là từ em trai luôn được cưng chiều trở thành anh trai luôn quan tâm tới em gái, khi đó chính là một mũi tên trúng hai con nhạn: vừa có thể xóa bỏ hình tượng bé trai đáng yêu, lại vừa có thể thu hút thêm fan.
*Tiểu thịt tươi: là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisex).
Nhưng Trương Tĩnh Hiền không muốn "anh trai" của mình là người như vậy. Bà từng hỏi Tưởng Tuyết Tùng: "Em hy vọng mình sẽ có một người anh trai như thế nào?"
Đôi mắt ngây thơ giống như chú nai nhỏ của Tưởng Tuyết Tùng chầm chậm chớp một cái, cô nói: "Em muốn có chị gái hơn."
Nghe vậyTrương Tĩnh Hiền không khỏi có chút bất ngờ, cũng nhờ thế mà bà mới phát hiện người được gọi là em gái quốc dân - Tưởng Tuyết Tùng thật ra là con một. Vào ngành này từ lúc năm tuổi, suốt mười một năm qua đều dành hầu hết thời gian ở trong đoàn phim, cùng những người cô, người chú lớn hơn cô hai mươi tuổi đóng vai bố mẹ và con gái. Thậm chí đến một người bạn thân cô cũng không có. Nếu như so sánh thì cô vẫn thích một người chị, người mà cô có thể cùng tâm sự hơn là một người anh trai có thể "tặng" cho cô hàng triệu anti fan.
"Chúng ta đi xem phim đi!"
Khi ấy, Trương Tĩnh Hiền chỉ đơn giản là muốn an ủi cô nhóc cô đơn nên mới tiện tay mua vé xem bộ phim thanh xuân mới ra gần đây. Còn Tưởng Tuyết Tùng cũng vì muốn cám ơn Trương Tĩnh Hiền đã quan tâm nên không nói cho bà biết chiều cô còn có buổi học, lén lén lút lút xin nghỉ để cùng đi xem phim.
Bộ phim kia có tên là << Bách Điểu Triều Hoàng >>, nội dung kể về một nhóm học sinh yêu thích nhạc cụ truyền thống, dân gian theo đuổi ước mơ. Đây cũng chính là bộ phim đầu tiên Phùng Úc đóng vai nam chính.
Kết thúc bộ phim, Tưởng Tuyết Tùng đem cuống vé cất thật kỹ trong ví tiền, "Chị Tĩnh, anh đó trông cũng rất ưa nhìn nha."
- -----------------------------
"Chị Tĩnh, em qua đó chào hỏi một chút, chút nữa gặp lại."
Chàng trai có vẻ ngoài ưa nhìn này đưa cho bà một ly champagne, lúc này Trương Tĩnh Hiền mới nhận ra ly rượu trên tay mình đã cạn đi một nửa, Phùng Úc tự nhiên đổi cho bà một ly khác, còn đưa thêm một tờ giấy ăn.
Trương Tĩnh Hiền ngẩn người, rõ ràng diện mạo của Phùng Úc không có mấy thay đổi, vẫn là nụ cười cùng ánh mắt sáng như sao đó, nhưng không hiểu vì sao lại đụng tới dây thần kinh mẫn cảm của người làm đạo diễn như bà. Bà sững sờ, tay vẫn dừng ở giữa không trung cho đến khi Phùng Úc nghiêng đầu gọi một tiếng chị thì bà mới mỉm cười, nhận lấy khăn giấy rồi nói: "Ừm, gặp lại sau."
Phùng Úc lại nở nụ cười làm người khác thoải mái, cậu gật đầu, quay người đi tới chỗ của đạo diễn << Đại thánh >> - Hà Ích Phong, "Phong ca!"
"A, Tiểu Úc! Anh còn tưởng em không tới được nữa chứ!"
"Là một người đàn ông ưu tú, sao em lại không tới chứ?!"
Trương Tĩnh Hiền không kiềm được ánh mắt mà vô thức dõi theo Phùng Úc. Bà nghe vậy, không khỏi nghĩ đến một chuyện: Phùng Úc không chỉ là người chu đáo, tinh tế, mà còn là người đàn ông có thực lực, chắc chắn về sau sẽ vươn tới đỉnh cao.
- -----------------------------
Tiệc rượu chúc mừng qua đi sẽ là lễ trao giải chính thức vào ngày hôm sau, Hà Ích Phong đề nghị đoàn phim đi càn quét khu phố ăn vặt thuộc chợ đêm nổi tiếng ở Đài Bắc. Phùng Úc hớn hở đồng ý, còn không quên khoe khoang với Dương Kiệt - người đang chết lặng, không biết nên khóc hay cười.
"Kiệt ca, anh xem này, đây là đạo diễn mời. Em không thể không đi! Anh đừng có mà bày ra cái vẻ mặt đấy, đồ ăn vặt phải hai ba ngày sau mới tiêu hóa hết được. Tối nay em ăn bao nhiêu cũng không ảnh hưởng đến buổi chụp hình ngày mai."
"Em còn biết là ngày mai phải chụp ảnh sao? Anh thật cảm động đến rớt nước mắt." Dương Kiệt véo tai cậu rồi hét. "Ăn, ăn, ăn, ăn hết mình. Ăn xong thì về chạy 10km cho tôi!!"
"... Một nửa thôi được không?"
"11km!"
"Được rồi, được rồi. Trở về em liền chạy, chạy 6km không ngừng nghỉ luôn!"
Vừa mới dứt câu, Phùng Úc liền sung sướng cùng đoàn làm phim rời đi. Dương Kiệt có muốn níu kéo cũng không níu nổi, chỉ có thể dùng bộ dáng bất lực, không thiết sống mà kể khổ với Mạt Ly: "Em xem xem, nhìn anh có giống một người hai mươi tám tuổi không?! Anh cảm thấy anh chính là đang chăm sóc cho một đứa trẻ tám tuổi! Cứ như thế này thì sớm muộn gì anh cũng biến thành 'người mẹ già' mất thôi!"
"Ha ha ha, anh ấy không phải chỉ mới ba tuổi thôi sao?" Mạt Ly nhớ tới video "Phùng ba tuổi" được cư dân mạng chỉnh sửa, đột nhiên cười không ra hơi. Bị bóng bay, côn trùng, rùa đen, vịt vàng, thêm đủ thứ không có chút gì gọi là đáng sợ hù dọa đến mức mặt mày trắng bệch. Có thể nói Phùng Úc chính là đứa trẻ ngốc nghếch còn đang học mẫu giáo nha.
Quả thực, Phùng Úc là một người rất dễ bị giật mình. Cậu không có thứ gì khiến mình đặc biệt sợ, nhưng chỉ cần thứ gì đó bất thình lình xuất hiện thì mặc kệ nó là cái gì cậu đều sẽ bị dọa đến mức nhảy dựng ngay tại chỗ. Năm 20 tuổi được gọi là đáng yêu còn chấp nhận được, nhưng cậu đã 28 tuổi rồi, nếu còn như vậy chắc chắn sẽ bị anti fan nói là giả nai, chưa trưởng thành. Cũng vì lý do đó nên Dương Kiệt rất ít khi nhận mấy show giải trí cho cậu, nếu có cũng chỉ là vì tuyên truyền phim. Mấy show đó đều có Hứa Lãnh - người có danh hiệu MC quốc dân và luôn chiếu cố từ lúc Phùng Úc bắt đầu theo đuổi sự nghiệp dẫn dắt, giúp cậu chú ý khán giả một chút, bảo trì cảm giác mới mẻ trong lòng công chúng.
Đáng tiếc là sóng não của người cha già yếu - Dương Kiệt - lại không trùng với sóng não của Phùng Úc. Cậu thay một bộ quần áo bình thường, đội mũ, thậm chí còn không thèm đeo khẩu trang đã ra ngoài cùng đoàn làm phim, hoàn toàn bỏ rơi Dương Kiệt cùng mấy người trợ lý ở nhà chuẩn bị cho ngày mai.
Dương Kiệt đang xem xét lại mấy bản thảo cùng Mạt Ly thì nhận được điện thoại, là số lạ. Anh đề cao cảnh giác, nhận điện thoại, nhưng khi nghe được giọng nói của bên kia, lông mày liền giãn ra.
"Xin hỏi, ai đấy ạ?... À, Tuyết Tùng! Em đổi số rồi à?... Anh của em đang ra ngoài tìm đường chết rồi!"
- ---------------------------------------
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad (@Moniions).
Mong mọi người ủng hộ Li An!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.