Chương trước
Chương sau
?12/09/2022
Trên bầu trời đêm ở Đài Bắc, những ánh sao luôn tỏa sáng lấp lánh. Một chiếc ô tô bảy chỗ màu xám đen vội lao nhanh trên đường, rèm xe che kín mít. Nếu những tên săn ảnh giàu kinh nghiệp có ở đây thì chắc cậu sẽ nhận ra được đây chính là loại xe thường được các nghệ sĩ sử dụng.
Ở trong xe, Phùng Úc khoanh tay, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen che gần hết khuôn mặt, mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Chuyện này thực sự không thể trách cậu được, vừa mới quay xong phim ở Hàng Châu đã phải vội vàng chạy tới Đài Bắc, trang điểm và làm tóc đều là làm ở sân bay mới có thể kịp giờ đến đây.
Chỉ vì gương mặt "búng ra sữa" mà cậu đã đóng vai học sinh trung học liên tục trong bảy, tám năm. Nhưng may mà ở cái tuổi 28 này, cuối cùng thì cậu cũng có thể đóng vai sinh viên đại học. Phùng Úc cầm kịch bản, có chút đắc ý mà nghiền ngẫm nó, lại phát hiện nhân vật tuy là một thiên tài toán học mắc Hội chứng Asperger - có chỉ số IQ rất cao, nhưng trong mắt người ngoài vẫn là giống một đứa trẻ.
*Hội chứng Asperger là một chứng rối loạn phổ tự kỷ (ASD) nhưng khác với các ASD khác bởi ngôn ngữ và trí thông minh tương đối không bị suy giảm. [Wikiperia]
Phùng Úc thật sự có chút dở khóc dở cười, mặc kệ chuyện cậu đem bản thân mình biến thành một tên mập nặng 75kg, hay là gầy đến mức lộ ra cả gò má cao thì khán giả vẫn luôn đánh giá cậu là "mang theo hơi thở thanh xuân", "thiếu niên có đôi mắt ẩn chứa muôn ngàn ánh sao".
Tuy nhiên, so với việc bị chê là sến súa hay không đứng đắn thì được khen là "thiếu niên anh khí" vẫn tốt hơn. Phùng Úc cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, tuy cậu không có xuất thân chính quy, bước chân vào ngành này chỉ đơn giản là vì thích diễn xuất mà vẫn có thể được khẳng định và có người thích như vậy là đủ rồi.
Đối với chuyện được đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của Kim Mã, cậu cũng chỉ vui vẻ mà hi hi ha ha với giới truyền thông rằng: "Dù chỉ là đến chơi, tôi cũng rất vui."
*Kim Mã = 台北金馬影展 / Đài Bắc Kim Mã ảnh triển: là một liên hoan phim Điện ảnh và lễ trao giải được tổ chức thường niên tại Đài Loan. Được xem là một trong những giải thưởng điện ảnh lớn và có uy tín nhất của điện ảnh Hoa ngữ.
Ban đầu, để có thể theo kịp lịch quay phim mới, cậu còn không định đến. Nhưng kết quả lại bị người đại diện là Kiệt ca - Dương Kiệt, người vào năm cậu học đại học năm ba kéo cậu đi đóng vai quần chúng, không hiểu sai sót thế nào lại để cậu trở thành cậu trai của một nam phụ, về sau liền trở thành người đại diện của cậu - oán trách: "Em có thể học tập em gái mình chút được không?!"
Haizz, em gái cậu ấy à, chính là một sao nhí, là một thiên tài nha. Anh lớn đầu từng tuổi này rồi làm sao mà so sánh với cô nhóc ấy được...
Cũng vì thế mà Phùng Úc mang theo ủy khuất cùng tự hào mà cam chịu, hoàn thành xuất sắc cảnh quay, kịp thời lên máy bay để tham dự lễ trao giải Kim Mã mà mình đã ba lần tham gia.
"Không thấy được nụ cười của em, tôi làm sao có thể an giấc. Tiếng nói của em gần đến vậy nhưng tôi chẳng thể ôm lấy..."
*Bài hát "Cầu Vồng 彩虹" - Châu Kiệt Luân 周杰伦
"Tiểu Úc, Tiểu Úc!"
"...... Dạ?"
"Đến khách sạn rồi."
Dương Kiệt kéo nghệ sĩ nhà mình - người sắp sửa trượt nửa người rơi xuống ghế lên. Thấy tai nghe bluetooth của Phùng Úc rơi xuống, Dương Kiệt cúi người nhặt lên thì lại nghe được bài hát của mười năm trước, gương mặt anh liền nhăn lại như vừa ăn hai miếng chanh. "Vẫn còn nghe Châu Kiệt Luân à?"
"Bài hát này hay thật đấy..." Sau một lúc ngây ngốc vì bị đánh thức, Phùng Úc rất nhanh liền tỉnh táo, dùng ánh mắt như nhìn một tên "thiển cận" mà nhìn Dương Kiệt, khinh bỉ: "Châu Kiệt Luân là kinh điển đó, được không? Đây là vượt qua thời đại đấy anh biết không hả?!"
"Chậc, anh mày chẳng hiểu gì cả, nên anh hủy đơn đặt đồ ăn là được mà!"
"Ý, Kiệt ca, hôm nay anh cực kì anh tuấn, soái khí. Làm sao anh lại nỡ không cho mấy anh shipper Đài Bắc thấy được sự nhẹ nhàng phong độ này chứ?!"
Có thể nói, Phùng Úc chính là dạng người dọa chút liền sợ, sợ xong liền nịnh nọt. Cậu nhe ra hai hàng răng trắng cúi đầu xin lỗi, còn không quên bổ sung: "Thêm hai quả trứng muối?"
"...Phùng Úc, em còn có ý định đi thảm đỏ nữa không hả?!"
Thảm đỏ chắc chắn phải đi, nhưng trứng muối không thể không ăn. Sau khi sắp xếp xong phòng ở, Phùng Úc nhanh chóng giải quyết bữa tối, rồi ngoan ngoãn nghe lời Dương Kiệt, kiên quyết không chơi game liền đi ngủ.
Ngay lúc chuẩn bị tắt điện thoại, Wechat đột nhiên hiện lên một khung chat, không có lời nhắn gì cả, chỉ có một meme bé gái vẫy cờ hò reo.
Phùng Úc bật cười, có không ít minh tinh dùng meme của chính mình, nhưng cũng chỉ có một mình em gái anh dám đem hình ảnh hồi nhỏ của mình, cái lúc mà bản thân béo nhất ra để làm meme.
Thật ra, Phùng Úc còn có một người em gái khác cả bố lẫn mẹ tên là Tưởng Tuyết Tùng. Cô là một thiên tài nhí trong mảng diễn xuất, năm tuổi đã có thể lên poster phim. Năm năm trước, Phùng Úc - 23 tuổi - có cơ hội được đóng vai anh trai Tưởng Tuyết Tùng - 16 tuổi - trong một bộ phim.
Sau đó, cậu liền có một cô em gái ngoài đời thật.
Trên màn hình điện thoại hiện rõ gương mặt phúng phính của bé gái, quả thật rất giống bộ dạng cố gắng hết sức để cổ vũ cho anh trai trong bộ phim năm năm trước. Phùng Úc cười cười, gửi lại một đống icon hình ?, cũng không đợi người nọ trả lời liền tắt máy, kéo chăn bông qua đầu rồi ngủ thiếp đi.
- ---------------------------------------.
||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad (@Moniions)
Mong mọi người ủng hộ Li An!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.