Khi ấy, chúng tôi trong mắt chị Tần Thiến, một kẻ nước mắt nước mũi dầm dề, một kẻ mặt mày thâm tím, nhưng đều kinh ngạc há hốc miệng, nhất định trông không khác gì lũ ngốc. Còn chị Tần Thiến lại như một vị nữ hoàng thướt tha yêu kiều, đi đến ngồi xuống trước mặt chúng tôi, hất mái tóc dài che mất nửa khuôn mặt ra phía sau, giáng cho Tần Xuyên một cái tát.
“ Chị!” Tần Xuyên ôm đầu ấm ức kêu.
“ Em có mỗi ưu điểm là biết đánh nhau giờ còn bị người ta đánh cho tới mức này, không thấy mất mặt à!” Chị Tần Thiến lườm em trai một cái, quay đầu kéo tôi, nhìn từ trên xuống dưới, “ Kiều Kiều, em không sao chứ?”
Tôi như đứa bé bị bắt nạt thấy mẹ, hơn nữa còn biết mẹ toàn năng như Thủy Thủ Mặt trăng vậy, thế là òa lên khóc nức nở.
“ Bọn chúng cũng đánh em à?” Giọng chị Tần Thiến sắc lẹm.
Tôi lắc lắc đầu, vừa lau nước mắt vừa chỉ vào Tần Xuyên nói: “ Bọn chúng đánh cậu ấy... bọn chúng...hu hu hu...”
Chị Tần Thiến đứng dậy, đi đến trước mặt Lí Cường, nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh như băng. Lí Cường vốn đang hoảng sợ, hắn ta cố giữ thể diện, nhưng lại né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt chị Tần Thiến.
“ Mày làm à?” Tần Thiến hất cằm hỏi.
Lí Cường lí nhí, nhưng không nghe hết câu, chị Tần Thiến đã tặng hắn ta một cái tát trời giáng.
Âm thanh vang lên khô khốc đanh gọn, khiến tôi nghe mà cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-nien-thieu/2180626/quyen-1-chuong-3-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.