“Tạ Kiều! Tạ Kiều!” Tần Xuyên gào lên gọi tên tôi.
“Tần Xuyên!” Tôi không nén được cũng gào lên, “Tần Xuyên!”
“Thích tới đờ cả người phải không?”
“Cút!”
“Lại bắt đầu xoay rồi!”
“A A A A A A A A A A A! Tần Xuyên, tôi phải giết cậu!”
“Ha Ha, có giỏi thì qua đây!”
“Cậu cứ đợi đấy!”
“Thôi cậu dẹp đi.”
“Tần Xuyên! Đồ khốn! Đồ ngốc! Đồ đần! Đồ bạo lực! Đồ thần kinh! Tần Thủy Hoàng!”
Cối xay gió càng xoay nhanh, tôi lập tức như tìm lại được giọng của mình, vừa gào lên chửi rủa Tần Xuyên vừa liều mạng kêu thét. Tôi không hiểu đó là một kiểu giải tỏa hay gì nữa, nhưng cả vạn nỗi ấm ức nảy sinh bởi bí mật mà tôi phải chôn giấu trong trái tim kia, cuối cùng cũng được giải phóng ra không trung theo Tam tự kinh mà tôi hét.Về sau Thiên Hỉ kể, rất nhiều người quên cả sợ hãi bởi còn mải tập trung nghe tôi chửi rủa, đặc biệt khi tôi chửi tới câu Tần Thủy Hoàng, mọi người đồng loạt phá lên cười.
Còn tôi lại không hề biết gì, cho tới tận khi cối xay gió dừng lại, vô tình nhìn sang Dương Trừng bên cạnh, khi bắt gặp ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của anh, tôi mới lập tức ngậm miệng vào. Dương Trừng không nói không rằng, tôi và Thiên Hỉ luống cuống cởi dây an toàn, anh Tiểu Thuyền dừng lại để giúp chúng tôi, còn Dương Trừng đi thẳng một mạch.
Hôm đó chúng tôi chơi rất muộn, cảnh đêm ở Carnival rất đẹp, những ánh đèn màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-nien-thieu/2180560/quyen-2-chuong-6-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.