Chương trước
Chương sau
CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN SA HY

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

~~~*~~~

Miếng bông gòn ngừng lại giữa không trung. Nửa giây sau, Từ Gia Diễn đè đầu cô đẩy trở về, giọng nói không hề có ý tốt: “Em phát điên cái gì?”

Tô Trản chép miệng một cái, đại khái là nếm được ngon ngọt nên không hề ầm ĩ, ngoan ngoãn dựa người vào ghế phụ, không muốn nói lời thừa thãi.

Anh hạ cửa xe xuống, ném miếng bông gòn trong tay ra ngoài, nổ máy xe, một đường phóng như bay.

Trong xe vẫn đang phát ca khúc của gala 《Lòng bé con đuổi theo giấc mộng》.

Sắc mặt của anh rất không tốt mà Tô Trản thì lại rất ngoan hiền cúi đầu nghịch di động, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn anh một cái. Thấy anh nhíu mi, vẻ mặt tức giận không có cách nào phát tiết, phỏng chừng là tức giận thật rồi.

Xe chạy vào tiểu khu, Tô Trản nghiêng đầu nhìn anh rồi ho khan một tiếng, định bụng phá vỡ bầu không khí lúng túng này:

“... Từ...”

Anh đột nhiên thắng xe, tức giận cắt đứt lời cô: “Em đừng nói gì hết.”

Một thắng này thật mãnh liệt mà, anh chẳng hề cho cô thời gian chuẩn bị, cả người theo quán tính hướng về phía trước. Giây tiếp theo lại bị dây an toàn mạnh mẽ giữ lại, đầu đập vào lưng ghế phụ khiến cô một trận choáng đầu hoa mắt, mắt nổ đom đóm, không nhịn được “Ui” một tiếng ——

Thật đau mà ——

Đây là muốn giết người hả trời!

Xe đã ngừng ở dưới nhà trọ.

Cô xoa đầu, nước mắt gần như chảy xuống, đôi mắt ướt đẫm nhìn anh.

Từ Gia Diễn bị cô nhìn như vậy thì bực mình, tay nhấn vào chỗ khóa tổng, cầm ra một gói thuốc lấy một điếu ngậm trong miệng, cúi đầu tìm bật lửa, bắt đầu đuổi người: “Xuống xe.”

Nhìn bộ dáng kia của anh chỉ sợ không qua mười ngày nửa tháng sẽ không thèm để ý cô rồi...

Cô bĩu môi một cái, cuối cùng cũng biết kiêng kị tính khí của anh, không dám lặp lại. Một bộ ngoan ngoãn xách đồ ra khỏi xe, trước lúc đóng cửa còn không quên quan tâm dặn dò một câu: “Anh đừng hút thuốc trong xe.”

Từ Gia Diễn còn chưa tìm được bật lửa, cúi đầu khắp nơi tìm mà vẫn bớt chút thời gian hỏi lại cô: “Ừ sao?”

Tô Trản suy nghĩ một chút rồi nói: “Không tốt cho xe đâu ạ, xe sẽ bị ố vàng đấy.” Nói xong, cô xoay người rời đi.

Từ Gia Diễn: ”... ”

Anh cầm bật lửa từ trong túi áo khoác ra, mới vừa bật cái nắp, động tác trên tay chợt dừng lại giống như đang suy nghĩ cái gì đó. Mấy giây sau, anh xuống xe, đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa xe, cúi đầu, một tay khoanh lại, châm lửa, sau đó đem điếu thuốc kẹp trên ngón tay, ngửa đầu nhả ra một miệng khói.

Từ Gia Diễn sinh ra trong một gia đình rất truyền thống, cha mẹ anh đều làm giáo viên nên tử tưởng có chút bảo thủ. Ngay cả thân thích họ hàng nhà anh cũng mang luôn cái tư tưởng bảo thủ độc đoán kia. Từ lúc anh bước chân lên con đường này đến nay thì không biết đã tranh cãi với gia đình bao nhiêu lần, trải qua bao nhiêu đêm không ngủ được. Lúc còn nhỏ, Từ Quốc Chương còn có thể đánh anh, đánh cho hả giận. Nhưng giờ lớn rồi, Từ Quốc Chương muốn đánh cũng không được thì chuyển sang mắng chửi, mỗi lúc mở miệng đều là lời khó nghe.

Anh vẫn nhớ rất rõ, từ lúc nhỏ, cha anh – Từ Quốc Chương rất thích đánh anh, mắc lỗi hay không cũng bị đánh. Chỉ cần ông ta uống rượu vào, hoặc là có chuyện không hài lòng thì đem anh ra đánh cho hả giận. Ngay cả học sinh trong lớp ông không nghe lời ông thì cũng lôi anh ra đánh...

Lúc mới bị đánh, Từ Gia Diễn anh vẫn rất ngây thơ, bị cha dọa sợ thì đem lòng hận thù lên những người làm cha anh giận. Về sau khi lớn lên rồi anh mới biết, luôn luôn có chuyện khiến Từ Quốc Chương tức giận, bất kể vì lý do gì. Cứ như vậy anh bị cha đánh mãi cho đến năm mười lăm tuổi. Sau đó, anh học được cách phản kháng – mỗi lần cha muốn đánh, anh chạy.

Mười sáu tuổi anh mê điện tử, Từ Quốc Chương tức giận đến mức đánh anh gần chết..

Anh vĩnh viễn nhớ đến buổi tối kia, thân thể của cậu nhóc mới mười sau chưa hề cường tráng bị cha cầm gậy đánh xuống, suýt mất nửa cái mạng..Trong mắt Từ Gia Diễn thì Từ Quốc Chương đã hạ quyết tâm muốn đánh anh chết rồi. Sau đó anh quen biết Trầm Tinh Châu, thật hâm mộ, ít nhất cha anh sẽ không đánh anh nữa.

Mãi cho đến lúc anh lên mười tám, thân thể cao đến 187cm, đã cao hơn Từ Quốc Chương, ông ta lúc đó muốn đánh cũng đánh không được..

Mười mấy năm liên tục bị đánh, tâm lí Từ Gia Diễn đã sớm thay đổi rồi.

Lúc nhỏ, Từ Gia Diễn không biết anh không tốt ở điểm nào mà khiến cha chán ghét như vậy... Anh đã thử thay đổi rất nhiều lần, buổi tối thức khuya đọc sách chỉ vì muốn bài thi được tốt. Sau đó anh mới phát hiện, anh làm tốt, Từ Quốc Chương chẳng thèm để vào mắt. Anh làm sai, Từ Quốc Chương vùi đầu tóc anh, như muốn đưa anh vào chỗ chết.

Cái cảm giác mãnh liệt kia y hệt như kiểu hận không thể để mày biến mất khỏi thế giới này vậy.

Trầm Tinh Châu nói, đó nhất định không phải là cha ruột của cậu.

Từ Gia Diễn cũng từng nghĩ như vậy. Đến tận bây giờ anh cũng không hiểu rõ, tại sao cha hận anh như thế.. Mấy năm đầu anh còn có ý nghĩ muốn tìm một thời gian thích hợp để nói chuyện với cha. Nhưng sau nghĩ lại, với tính cách của cha anh, phỏng chừng chỉ được hai ba câu đã sinh cãi vã rồi, thôi thì khỏi đi.

Bây giờ, ngoại trừ cái nghiệp eSport này ra thì anh chẳng có cái gì hết.

Đem ra mà nói thì cái cô tiểu thư Tô Trản kia khẳng định được cha mẹ nuôi dưỡng như công chúa mà lớn lên.. người đẹp, nhiệt tình lại hào phóng, chắc hẳn trong hai mươi năm qua chưa gặp qua người xấu chân chính nên mới theo đuổi một kẻ xa lạ như anh..

Anh vẫn luôn cảm thấy, mình sinh ra trên đời chẳng hề được người mong đợi. Cũng bởi vì không được mong đợi cho nên anh cũng chẳng cần phải chờ mong cái gì...

Nhưng, vừa vặn lúc này.

Anh rõ rằng nghe được trái tim mình đập một cái.

...

Từ sau đêm đó, tiết trời đã bắt đầu bước vào đông. Tuy cô và Từ Gia Diễn ở chung một tầng lầu nhưng lại chẳng gặp mặt nhau, mà đương nhiên cô biết rõ, anh đang trốn tránh cô.

Chủ nhật, cô cùng ăn cơm trong căn tin với Thịnh Thiên Vi, cô chọn một phần cơm loại trung, rồi giả vờ lơ đãng nói: ” Thế nào rồi? Sao gần đây không nghe bà nhắc đến Pot nữa?”

Thịnh Thiên Vi có chút buồn bã: “Đại thần đi Bắc Tầm[1] rồi.”

“Bắc Tầm?”

“Sau ngày chúng ta kết thúc bữa ăn thì anh ấy đi Bắc Tầm luôn rồi...”

Thật ra nếu muốn biết tin tức của anh thì chỉ cần lên blog là được. Ngoại trừ blog hằng ngày ra thì chỉ cần tìm kiếm Pot một cái sẽ có rất nhiều tin tức. Ầy, sẽ có rất nhiều người dùng điện thoai quay video lại rồi up lên. Lúc nào xuống máy bay, lúc nào ra sân bay, khi nào thì đến quán rượu,.. không chuyện gì là không có.

Có điều hành trình lần này thì không công bố, Tô Trản tìm kiếm nửa ngày cũng chẳng được tin tức gì. Mãi đến buổi chiều hai hôm sau, trên trang blog của đội TED đăng tải một tấm hình.

Bối cảnh chụp là một gian phòng họp thoáng đãng, Pot ngồi trước mặt một cậu trai tóc ngắn, lối ăn mặc thành thục, mái tóc đã sửa sang lại, lộ ra cái trán đầy đặn mà sạch sẽ, ngũ quan tinh tế, mặt mũi thanh tuyển, cộng thêm tay nghề của nhiếp ảnh gia quá điêu luyện, bức ảnh quả thật quá đẹp mà.

Tựa đề của bài viết là —— Nam thần muốn được gả nhất eSport.

Tô Trản mở bình luận, mà chủ yếu đều là mê trai.

[Không được ngủ với Pot thì đời có ý nghĩa gì]: “Xem bức hình đi, rồi lại xem tên của tôi này, thiệt tuyệt vọng mà!!”

[Đại thần đại thần yêu anh một đời]: “Ta f*ck, đẹp trai chết người.”

[Fan não tàn]: “Trời ạ! Tùy tiện mặc bộ đồ thể thao thôi cũng đẹp trai như vậy. Đại thần, anh ngàn vạn lần đừng mặc âu phục, nếu không tôi sẽ bị vẻ đẹp trai của anh đánh ngất đó.”

“Muốn xem đại thần mặc âu phục! Muốn xem đại thần mặc âu phục! Muốn xem đại thần mặc âu phục!”

“...”

Xem nửa ngày trời, Tô Trản cuối cùng cũng thấy được một bình luận có dinh dưỡng.

[Demacia vạn tuế]: “Tôi đến để phổ cập giáo dục cho mấy người đây. Bức hình này chụp trong Trung tâm thi đấu điện tử của Bắc Tầm, đại thần thì dĩ nhiên không cần tôi giới thiệu rồi đúng không – thần tượng của tất cả những người yêu thích eSport. Và gần đây, với gương mặt điển trai đã thăng cấp thành người mà tất cả phụ nữ Trung Quốc muốn gả nhất. Lại nói tới cậu trai ngồi đối diện đại thần, mấy người đừng nhìn hắn trẻ tuổi mà coi thường. Đó là chủ lực của đội AF – một câu lạc bộ mới ra mắt nhưng đã rất có tiếng trong nước, nhìn vị trí, dự đoán năng lực không thấp hơn Pot, chẳng qua là thiếu kinh nghiệm thực chiến mà thôi. Còn nữa, mọi người hãy nhìn người ngồi ở phía trên bên phải đi, cái người lộ ra nửa gương mặt có vẻ lớn tuổi nhất đó. Tin tưởng rất nhiều game thủ lão làng của D3 đều biết, người này chính là Cái Thần – tuyển thủ của chiến đội D3 mạnh nhất Trung Quốc.

Bình luận bên dưới cũng có rất nhiều fan của D3 cũng là fan cuồng của Cái Thần.

[Cái Luân không phải là người máy]: “Tôi vẫn rất tò mò, không biết tốc độ của của Cái Thần với đại thần ai nhanh hơn nữa.”

[Bác gái leng keng]: “Đương nhiên là đại thần rồi. Đừng quên Pot vẫn là người đứng đầu trong bảng xếp hạng đấy nhé, đến bây giờ vẫn chưa có ai vượt qua được đâu.”

[Leng keng cái mẹ mày]: “Chuyện này thì khó mà nói.  Dù sao thì tuổi tác của Cái Thần rõ ràng ra đó, người ta giải nghệ bao nhiêu năm rồi. Cái này phải so với lúc trước chứ hiện tại thì sao mà biết được.”

[Fan người đi đường]: “Thật thiếu kiến thức mà, để tôi nói cho mấy người nghe này. Ai cũng biết tháng 3 năm sau, Tổng cục thể thao quốc gia chuẩn bị thành lập một đội ngũ thi đấu gồm 15 người để tham gia thi đấu quốc tế rồi phải không? Tôi đoán,  Pot hẳn sẽ được mời phụ trách 《LO2》,cậu trai trẻ chắc là chủ lực của 《MO3》,còn 《D3》thì khẳng định sẽ mời Cái Thần.  Hơn nữa, một tháng tới, Pot được mời công khai biểu diễn thi đấu ở nhiều nơi, Bắc Tầm là nơi thứ ba hay thứ tư gì đó. Sau khi những hoạt động này kết thúc thì đại thần sẽ giải nghệ. Tôi còn nghe nói, thái tử gia đã đặt trước tiệc rượu chia tay cho đại thần. Sau đó đại thần sẽ nhận lời mời của tổng cục, về làm manager của đội thi đấu quốc gia.”

...

Đêm đó, Tô Trản ngồi trên ban công hút thuốc, đốm lửa hiện lên trong màn đêm bị đầu ngón tay cô dập tắt, đèn nhà đối diện vẫn tối đen như mực.

Cô nhàn nhã ngồi trên ghế dựa, đưa cánh tay lên, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, chân mang giày cao gót, thoáng một cái vụt qua...

Cô không bật đèn. Trên ban công, chiếc đèn nhỏ trên bàn đá vừa vặn phát ra ánh sáng vàng, ánh trăng nhàn nhạt khép lại, Tô Trản tắt thuốc, một lần nữa cầm chiếc điện thoại lên, đầu ngón tay di chuyển mấy lượt thì rơi vào chữ cái đầu của nhóm liên lạc, lại chọn xuống mấy cái thì dừng lại.

Thật lâu sau, cô gõ mấy chữ, nhấn gửi đi.

... Mười phút trôi qua, không có trả lời.

... Hai mươi phút trôi qua, vẫn không có trả lời.

Tô Trản hút xong một điếu thuốc, vẫn không thấy trả lời... Hay là không thấy nhỉ?

Vì vậy cô gửi thêm hai tin.

... Tựa như đá chìm đáy biển, suốt một đêm cũng không nhận được tin nhắn trả lời.. Thậm chí cô rất muốn hoài nghi rằng Đại Minh cho cô số giả để lừa cô.

...

Đại Minh bày tỏ oan uổng vô cùng. Cậu cho cô là số điện thoại công việc của lão đại, còn số riêng thì đâu dám cho bừa chứ! Bây giờ cậu vẫn chưa biết rõ suy nghĩ của lão đại, vạn nhất lão đại không thích Tô Trản mà cậu lại đem số riêng của anh tiết lộ ra ngoài thì hậu quả, nhất định không chỉ đóng cửa huấn luyện thôi đâu.

Lúc đó, Từ Gia Diễn đang đi ăn khuya trong chợ đêm Bắc Tầm với mấy đội viên cũ của ST.

Từ Gia Diễn đã từng ở nơi này một thời gian nên cũng khá quen thuộc đường sá bên này, đặc biệt là mấy con đường ở phía Nam. Mỗi khi kết thúc luyện tập, anh thường dẫn đội viên tới đây ăn khuya. Đàn ông trên thế giới căn bản không cần quan tâm nhiều, cứ ngồi ở ven đường uống ly rượu, ăn đồ nướng... Cuộc sống như vậy cũng đủ khiến người ta hoài niệm rồi.

ESport chân chính nào có phát triển như bây giờ đâu. Vài năm trước, chẳng có ai chịu tài trợ, cái gì cũng phải tự mình đứng lên,  đội viên cũng chịu khổ không ít... Không hề nghiên cứu cái gì mà chỉ có cắm đầu luyện tập, lúc đó, tình cảm mới là thật sự. Mà cái gọi là tình người eSport, chắc cũng chỉ có những chiến hữu thế này mới hiểu được thôi.

Một ly rượu, một bàn thịt nướng, mấy người bạn cũ, một đám đàn ông lảm nhảm kể lại những sự tích huy hoàng trong quá khứ, thao thao bất tuyệt, thật khiến người thổn thức!

Từ Gia Diễn cởi áo khoác bỏ xuống một bên rồi dựa vào lưng ghế, cũng không có nói gì, nhưng khi nhìn vào cặp mắt kia thì chỉ có vẻ buồn phiền. Thời điểm anh cầm áo khoác tìm gói thuốc thì vừa vặn đem điện thoại di động ra. Trên màn hình có mấy cái ghim nhỏ, biểu hiện có tin nhắn.. Mà đây là số điện thoại công việc nên anh cũng chẳng để ý, tùy ý liếc mắt một cái rồi đặt điện thoại lên bàn.

Lần nhìn này,  anh hình như nhìn thấy cái nội dung kì quái gì rồi...Sau lại bỏ áo khoác xuống, cầm điện thoại trên bàn lên, lúc này mới nghiêm túc đọc.

Thời gian tin nhắn gửi đến là hai giờ trước.

“Anh có đó không? Em là Tô Trản.”

” Này—— ”

“Ngày đó em thật sự không cố ý mà! Anh vẫn còn giận hả? Nếu không, lúc anh trở về thì em cho anh hôn lại là được.. Chúng ta huề nhau—— ”

Anh liếc mắt một cái rồi hồi âm: “Em nghĩ hay nhỉ!?.” Đem điện thoại di động nhét vào túi áo.

Một loạt động tác của anh đều rơi vào ánh mắt của bạn cũ Tôn Siêu, trong mấy anh em thì người này nhiều chuyện nhất, ánh mắt cũng bắt đầu phát sáng: “Sao thế? Người anh em có chuyện gì sao? Rất ít khi thấy cậu nhắn tin đó nha.. Không phải có đối tượng rồi chứ?”

Từ Gia Diễn nghiêng người cầm chai bia, khui, ngửa đầu rót xuống cổ uống liền mấy ngụm. Đưa mắt nhìn một cái cũng chỉ còn nửa chai thì bỏ chai bia lên bàn, cả người tựa vào phía sau nói, “Không, vẫn độc thân—— ”

Trước kia, lúc còn ở ST, anh với Chu Thời Diệc luôn được người hoan nghênh.

Thời điểm mới gia nhập ST, hai người vẫn chỉ là những thiếu niên trẻ tuổi, da mặt trắng nõn như lòng trắng trứng... Trong đội có không ít lão tiền bối lấy hai người ra đùa giỡn vì cảm thấy bọn anh thật tuấn tú. Chu Thời Diệc cũng khá ổn, thích đá bóng, da dẻ bị phơi nắng nên pha ít màu mạch, còn anh khi đó còn trắng hơn Chu Thời Diệc nhiều. Trong cả đội, anh chắc chắn là người trắng nhất. Mỗi lần đi tham gia hoạt động, fan chỉ cần nhìn một cái là nhận ra anh... Người chơi game đều là một đám đàn ông trạch nam mặt mày vàng vọt, giờ có một nam sinh mặt trắng đứng đó, trông rất thanh thuần.

Trong đội còn đặc biệt đặt cho anh cái biệt danh– Từ Tiểu Bạch.

Mấy năm này, anh bay qua bay lại khắp nơi, tuy đã tốt hơn trước kia, da dẻ cũng không còn như người ta đồn đại nhưng vẫn trắng. . Theo cách nói của Đại Minh thì đây quả thật khiến con gái yêu thích không thôi.

Tôn Siêu kéo cái ghế qua một bên, một tay ôm cổ Từ Gia Diễn kéo vào trong ngực, mở miệng nói: “Tiểu Bạch  —— ”

“...”

Nói thật, sau khi ST giải tán thì chẳng còn ai gọi anh như vậy nữa. Đại Minh với Mạnh Thần tuy biết cái biệt danh này nhưng không ai đủ can đảm gọi.

Mặc dù anh chẳng hề thấy vui vẻ với cái xưng hô này, nhưng lúc nghe gọi vẫn không khỏi thấy thổn thức.

Tôn Siêu uống hơi nhiều rồi, tay ôm cổ anh, lời nói có vẻ rất thành khẩn “Không phải anh em thì tôi mới không thèm nói đâu, chuyện tình cảm ấy nha, anh đây rất là có kinh nghiệm... Con gái ấy—— phải dụ dỗ, mà không dụ được thì chạy.”

Từ Gia Diễn cong khóe miệng, cầm chai bia trên bàn lên uống một ngụm: “Dụ dỗ?”

Tôn Siêu lại nổi hứng, kéo cái ghế đến gần anh, “Phải dụ dỗ! Cậu phải chủ động chứ chẳng lẽ ngồi chờ con gái đến tìm sao? Không có việc gì thì đừng trầm trong trò chơi mà phải dẫn người ta đi dạo phố, xem phim, mua sắm... Như vậy, bạn gái còn không theo đuổi được?”

Từ Gia Diễn suy nghĩ cái gì đó, lại uống thêm một ngụm.

Một đồng đội khác chen miệng nói: “Được rồi, cậu còn nói đến mấy cái đó làm gì!? Con gái bây giờ ai còn thềm để tâm mấy cái kia chứ! Pot đẹp trai như vậy thì lo gì mà không có bạn gái.. Cậu chính là lo bò trắng răng.”

Tôn Siêu xem thường: “Lớn lên đẹp trai thì được cái gì chứ!! Pot đẹp trai thế đó, mà bạn gái cũ vẫn chia tay, không phải sao?” Rồi quay đầu nói với Từ Gia Diễn “Cậu đó, ban đầu nếu dành nhiều thời gian cho bạn gái thì đâu có chuyện gì chứ....”

Ngửa đầu một cái, lại uống xong nửa chai.

“Đừng có uống một mình thế chứ. Lại đây, anh kính chú mày, chúng ta đã lâu không gặp rồi.” Vừa nói, Tôn Siêu cầm chai bia trên bàn, uống hơn phân nửa rồi chạm vào chai bia của anh, “Lần sau đừng tới một mình mà dẫn theo cô gái đó được chứ?”

” Được.” Anh cũng chạm lại một cái, uống xuống một ngụm.

“Đồng ý sảng khoái như vậy?” Tôn Siêu vui vẻ, “Cậu thật sự có tình mới rồi hả?”

...

Một câu “Em nghĩ hay nhỉ!?” đủ cho Tô Trản vui vẻ một ngày. Trên blog nói hôm nay anh họp suốt ngày, vì không dám làm phiền nên đành chịu đựng không hồi âm.

Sân thi đâu mà TED công khai biểu diễn nằm trong Trung tâm thể thao của thành phố Nhã Giang, toàn bộ hành trình lần này đều do Quang Thế tài trợ. Buổi sáng, lúc Trầm Tinh Châu tổ chức họp như thường lệ hỏi ai muốn tham gia hoạt động lần này, Thịnh Thiên Vi không kịp chờ đợi liền giơ cao tay phải: ” Trầm Tổng, Trầm Tổng, tôi xung phong nhận việc này.”

Trầm Tinh Châu ngồi đầu bàn, tay gõ một cái rồi híp mắt nhìn: “Phụ nữ không nên đi đâu—— rất cực khổ.”

Là một fan cuồng chính hiệu, Thịnh Thiên Vi sao có thể bỏ qua cơ hội này, cánh tay giơ cao cơ hồ muốn đâm lên trần nhà rồi: Em không sợ khổ, cũng không sợ mệt.”

“Đây chỉ mới là điểm dừng chân đầu tiên, mấy chỗ khác còn phải đến mấy khu trong cả nước. Nếu đi thì phải cùng ăn cùng ở với cả đội, rất cực khổ! Cô vẫn muốn hả?”

Cùng ăn cùng ở?!

Thịnh Thiên Vi vốn đã muốn nói thôi... Giờ còn cùng ăn cùng ở, có kẻ ngu mới không muốn!!!!

Cô giơ cao cánh tay, ” Trầm Tổng, hay là thế này đi, em và Tô Trản đều là người mới. Lần này để hai người bọn em cùng đi, vừa đi vừa học hỏi thêm kiến thức, như vậy có được không?”

Trầm Tinh Châu đưa mắt nhìn Tô Trản hỏi: “Cô có ý kiến gì không?”

Tô Trản gật đầu, giọng nói trong trẻo: “Không ý kiến.”

Trầm Tinh Châu rốt cuộc cũng gật đầu, “Vậy lần này, hai thực tập sinh các cô đi theo học hỏi đi! Thật ra, việc cũng rất đơn giản. Hai người chỉ cần phụ trách nơi ăn chỗ ở cho thành viên trong đội, sân huấn luyện, liên lạc các loại là được. Cái gì không hiểu thì hỏi thầy giáo.”

Thịnh Thiên Vi: “Dạ!”

Thịnh Thiên Vi cô yêu thích eSport đã lâu nên hiểu rất rõ cần phải làm gì, cô giải thích cho Tô Trản: “Thật ra thì mỗi chiến đội trong nước đều có câu lạc bộ riêng. Mỗi một câu lạc bộ sẽ có một lĩnh đội – người đứng đầu chuyên môn và một quản lí phụ trách công việc, nơi ăn ở của các thành viên trong đội. Riêng TED thì ngoại lệ, nói cách khác thì TED là một đội ngũ độc lập. Theo tôi biết thì lĩnh đội với quản lí, hiện tại do Mạnh Thần và đại thần đảm nhiệm, trang blog của TED thì do người của công ty chúng ta xử lí giúp... Nói cho cùng thì quan hệ giữa Trầm tổng và đại thần cũng rất tốt, người bình thường thì có ai rảnh mà làm công miễn phí đâu chứ…”

Tô Trản cái hiểu cái không gật đầu.

“Bây giờ chúng ta chỉ cần đi chơi khắp nơi với đại thần là được.

“Chơi? Không phải thi đấu hả?”

Vẻ mặt của Thịnh Thiên Vi đại khái là cô không hiểu hả: “Cái gì mà biểu diễn thi đấu chứ? Biểu diễn này không giống với thi đấu chân chính, cái này không có xếp thứ hạng. Thành viên TED đội vừa thi đấu tranh giải, vừa giải thích cho người xem, chính là nói vài kỹ xảo trong trò chơi, hiểu không?. Bọn họ thi đấu, còn chúng ta chỉ cần đặt trước quán rượu, đồ ăn này nọ là được.. Không được rồi, tôi phải đi mua vài bộ đồ ngủ thật hấp dẫn đã. ..”

Người nghe dấu hỏi mặt.

Tô Trản: “??? Tại sao phải mua quần áo ngủ?”

Ngón tay của Thịnh Thiên Vi gõ trên đầu Tô Trản, “Sao bà ngu thế chứ….. Cùng một quán rượu này, ăn chung ở chung này, không lẽ bà tính mặc bộ độ con gấu cho đại thần xem à??

Tô Trản: “...”

Cũng không phải mấy người cùng ngủ chung..

Thịnh Thiên Vi thật ra cũng chỉ nói đùa mà thôi... Từ Gia Diễn là thần tượng mà cô hâm mộ nhiều năm, cô nào dám dùng viên 24k bẩn thỉu mà làm ô nhục đại thần chứ! Nhưng cô thích eSport là thật, từ nhỏ lớn lên giữa một đám đàn ông, sức lực bản thân tự nhiên cũng không thua kém bọn họ. Nếu không phải gia đình không cho phép, chỉ sợ cô đã lặn lộn trong eSport từ tám năm trước rồi.

...

Ngay tức khắc, Thịnh Thiên Vi kéo cô đi cửa hàng mua đồ. Mãi cho đến gần chín giờ mới chịu để cô về nhà..

Lúc đứng dưới lầu, cô gặp Đại Minh từ trong tháng máy đi ra, thấy cậu, ánh mắt cô sáng lên, Đại Minh vẫy tay chào hỏi, “Tô tiểu muội —— ”

“Sao anh lại ở chỗ này?”

“Lão đại vừa về, anh đưa đồ qua cho anh ấy.”

Khó trách mấy ngày nay không nhìn thấy tên nhóc tóc vàng.

“Anh ấy về rồi?”

Đại Minh gật đầu, “Ừ, mới xuống máy bay, bây giờ chắc đang ngủ bù.”

“Sao anh lại ngủ bù?”

“Xương cổ của lão đại không được tốt lắm, ngồi máy bay mấy giờ sẽ bị đau, nên phải ngủ cho bớt đau..Không nói nữa, lão đại còn bảo anh phải làm việc—— anh đi trước, lần sau lại trò chuyện.”

Buổi tối, lúc Tô Trản đi xuống lầu ăn cơm vẫn còn suy nghĩ, không biết có nên mang cái gì qua cách vách không thì cửa hàng xóm bỗng mở ra.

Từ Gia Diễn mặc một cái áo lông màu vàng đi ra ngoài.

Cô nhìn anh cười: “Anh về rồi?”

Không hề nghĩ tới sẽ gặp cô, Từ Gia Diễn thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng ngày thường. Anh lãnh đạm ừ một tiếng, nhấn nút trong thang máy.

Tô Trản theo sau, “Em mời anh ăn cơm, được không?”

Từ Gia Diễn hơi ngửa đầu liếc nhìn mấy con số rồi quay lại nhìn cô một cái, “Không cần, anh có hẹn rồi.”

Tiếp tục tìm đề tài: “Trầm Tổng nói, trận biểu diễn thi đấu lần sau để em và Thịnh Thiên Vi cùng đi.”

Anh nhìn cô một cái, ” Ừ.”

Lạnh nhạt thế đấy——

Tô Trản a một tiếng, không nói chuyện nữa, ngoan ngoãn đứng một bên.

Cửa thang máy mở ra, hai người cùng đi vào.

Một đường yên lặng, một đường không lời, tất cả chỉ có tiếng hít thở. Thang máy đến lầu một, hai người đi ra ngoài, Tô Trản vẫy tay, “Vậy em đi ăn cơm đây.”

Từ Gia Diễn đứng ở cửa tầng lầu gật đầu một cái.

Lúc Tô Trản đi tới cửa tiểu khu thì thấy một cô gái mặc cái áo khoác ngoài bằng da dê với váy ngắn, cảm thấy vô cùng quen mắt. Cô nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu kia suy nghĩ một hồi.

Rốt cuộc cũng nhớ ra.

Đó chính là cái cô kêu “Anh Gia Diễn”?

Vừa quay đầu, quả nhiên, hai người đang đứng trước cửa tầng lầu nói chuyện.

...

Buổi biễu diễn thi đấu ở Trung tâm thể dục thành phố Nhã Giang cũng có nhân viên bán vé..  Mà tất cả số vé đó, chỉ trong mấy phút vừa đưa ra đã hết sạch, Tô Trản cuối cùng cũng cảm nhận được sức hút của Pot. Hơn nữa, cũng chỉ có một buổi chiều mà còn đang ở trong thành phố của mình nên Tô Trản cũng không cần đặt chỗ trước. Trạm đầu tiên, Tô Trản, Thịnh Thiên Vi đi theo sau giúp việc cho các thầy giáo.

Buổi thi đấu hôm đó, Tô Trản và Thịnh Thiên Vi đứng ở hậu trường nhìn phát sóng.

Từ Gia Diễn và Mạnh Thần ngồi ở khu VIP thứ nhất, rất gần khán đài. Fan ngồi cạnh đó cảm thấy, quang minh chính đại nhìn cái ót của đại thần, chuyến đi này coi như viên mãn.

Ngay cả cái ót của đại thần cũng quý khí hơn so với người bình thường.

Trên màn ảnh lớn quay qua mấy cảnh của trò chơi, cảm xúc mạnh mẽ bắn ra bốn phía, bình luận viên thỉnh thoảng mở miệng nói vài câu, hiện trường khá náo nhiệt. Người quay phim cũng rất đúng lúc, bình luận viên mở miệng nói một tiếng, máy quay liền cố ý di chuyển đến chỗ đại thần. Vì vậy, fan bắt đầu điên cuồng.

Thỉnh thoảng đại thần vì muốn cổ động mà mỉm cười một cái..

Fan hoàn toàn rơi vào điên cuồng.

Bình luận viên vốn là chàng gay nổi tiếng trong giới. Cơ hội khó được như vậy, toàn bộ hành trình chỉ lo trêu đùa Từ Gia Diễn, sớm không còn tâm tư mà giải thích rồi.

Mà Từ Gia Diễn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào trò chơi, mặc kệ bình luận viên đang diễn kịch một vai bên cạnh..  Chỉ có lúc ống kính di chuyển đến mình sẽ rất bất đắc dĩ cười một chút.

Làm fan ngồi phía sau thét một trận chói tai.

Mạnh Thần còn loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của fan nữa. Còn có mấy fan giơ đèn bài của Pot trong suốt hành trình, một giây cũng không thả lỏng. Cậu nghiêng đầu nhìn người đàn ông mặt lạnh bên cạnh mình.

Mái tóc ngắn đơn giản, đường nét khuôn mặt vô cùng anh tuấn, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng cong lên...

Làn da trắng nõn.

Đúng thế! Mặc dù anh suốt ngày dán mặt vào màn hình máy tính, thức đêm huấn luyện, đội viên nếu không phải nổi mụn đầy mặt thì cũng là da xạm hoặc vàng nhưng Từ Gia Diễn vẫn trắng nõn đến dọa người, nếu không thì làm sao có biệt danh “Từ Tiểu Bạch” chứ!?

Mạnh Thần không thể không thừa nhận, ông trời già, vĩnh viễn chỉ yêu thích một loại người duy nhất mà thôi..

Hậu trường phía sau, Thịnh Thiên Vi luôn nhìn chằm chằm màn hình trò chơi, thỉnh thoảng còn bình luận đôi câu. luôn trong miệng còn có thể bình luận đôi câu, “Ta f*ck, Đại Minh quá nước rồi, buff thôi mà — nếu đại thần ra đánh, cục diện nhất định sẽ khác.”

“Anh ấy chơi game như thế nào?”

“Dứt khoát, quả quyết, không lề mề, lấy đại cục làm trọng.” Đây chính là lời đánh giá của người trong giới dành cho anh.

Tô Trản nhìn chằm chằm người trên màn hình, yên lặng rút ra một kết luận.

Người này tương đối dễ nhìn, tương đối hài hòa, nhìn qua... Tính tình cũng được, lúc này, Mạnh Thần nói nhỏ bên tai anh cái gì đó, bỗng nhiên khóe miệng cong lên, cười một cái, theo thói quen chà xát sau gáy, fan reo hò một trận, vô cùng chói tai.

Chọc chọc ghẹo ghẹo, chỉ có anh mới có khả năng này.

Thi đấu kết thúc trong tiếng hoan hô của người xem, Từ Gia Diễn và Mạnh Thần cùng đứng dậy đi ra phía sau. Fan ngồi sau anh hô to tên Pot, rất lâu. Có lẽ, chỉ có những con người trong hoàn cảnh như thế, mới có thể thấy được cái gì gọi là nhiệt huyết.. Các đội viên lục tục đi ra từ cửa sau, chờ Tô Trản với Thịnh Thiên Vi xử lí xong mọi việc. Lúc họ đi ra lại phát hiện có mấy người còn chưa ra, xe đậu một bên, mấy người đàn ông ngồi một chỗ nói chuyện phiếm.

Từ Gia Diễn tựa người vào xe hút thuốc, đội viên đem anh vây vào giữa.

Đại Minh đứng trong đám đàn ông vẫy tay với Tô Trản, “Tô tiểu muội, lão đại mời khách, cùng đi ăn khuya với bọn anh chứ?”

Không chờ Tô Trản phản ứng, Thịnh Thiên Vi đứng bên cạnh đã kéo dài âm thanh: “Tô — tiểu — muội?”

Đại Minh thật đúng là một đứa trẻ thành thật, kêu cô rồi cũng được đi, giờ còn đi tới kéo tay, giống như rất sợ cô chạy mất vậy.

Tô Trản đưa mắt về phái Từ Gia Diễn đang hút thuốc ở sau xe, trong đầu nhanh chóng suy nhĩ về thái độ của anh trong hai ngày nay, hay là đi cùng đi— Dù sao, sau khi cô xúc động hôn anh, hai người vẫn không được tự nhiên như vậy. Khó trách trên mạng đều nói, không nên tùy tiện bày tỏ với người ta, nếu không, các người ngay cả hai chữ bạn bè cũng làm không được... Mà Tô Trản cô chẳng thèm bày tỏ đã trực tiếp hôn anh rồi..

Hình như anh không thích phụ nữa chủ động quá thì phải?

Đúng không?

Xem mấy ngày nay đi. Là như vầy, hai người ở cùng một tầng, đi sớm về trễ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ba ngày thì hai ngày đã gặp mặt, Tô Trản ân cần chào hỏi anh, mà anh chỉ là lãnh đạm ừ một tiếng. Thỉnh thoảng còn gặp nhau ở bên ngoài nữa chứ. Lúc anh đến tìm Trầm Tinh Châu thì cô đang bận đến sứt đầu mẻ trán, liếc mắt thầy anh đi từ trong thang máy ra, vẫn là dáng vẻ lười biếng như thường,

Cô cười với anh, anh không thèm để ý.

Cô bĩu môi một cái.

Cô gái Tô Trản này thì thích là thích,chiêu tử triền lạn đả này cô rất khinh thường, đối phương sau khi bị mình xúc động hôn một cái thì cứ trưng ra cái thái độ lạnh nhạt, kẻ ngu cũng biết được đối phương đối với mình có cảm giác gì.

Chính là điều này phải có cái điều kiện tiến quyết, cô mới không mặt dày tiếng tới đâu!!

Lúc ở trong khu nghỉ dưỡng, Tô Trản tận lực tránh nơi có mặt anh.. Nhưng thái độ hôm nay của anh rất lạ, chuyện gì cũng bảo cô làm. Bất kể là lấy đồ hay đi mua thức ăn, anh cứ trưng ra vẻ đây là việc cô phải làm “Tô Trản, đưa cái này cho cái chú mặc tây trang màu đen đứng số ba đi.”

“Tô Trản, lên lầu hai lấy con chuột mới thay cho Đại Minh.”

Cô lĩnh mệnh, hào hứng đưa đồ rồi vui vẻ trở về, kết quả anh còn nói: “Tô Trản, cô đứng sau hậu trường đi, đừng có chạy tới chạy lui.”

Tô Trản “?? Tại sao?”

Anh nói: “Sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của bọn họ.”

Thế mà sau khi nói xong, anh lại sai cô chạy tới chạy lui.

Cho đến trước lúc ra sân, anh đem áo khoác của cả đội ném qua cho cô, “Coi chừng, đừng làm mất.”

Vì vậy, cô từ chỗ đứng sau hậu trường biến thành đứng trông áo.

So sánh với Thịnh Thiên Vi thì Từ Gia Diễn có vẻ thích sai sử cô hơn, mà lại trưng ra cái mặt lạnh với dáng vẻ ‘ đó là việc cô phải làm’. Ngoại trừ chuyện công việc ra, anh chẳng hề nói thêm câu gì, Tô Trản không khỏi nghĩ thầm, anh đây hình như đang hành hạ cô thì phải...

Suốt một buổi chiều, cô mang giày cao gót chạy tới chạy lui. Lúc đưa nước lúc nhận đồ, gót chân giống như đã bị mài mòn một lớp da rồi.

Thế mà Thịnh Thiên Vi lại rất hâm mộ cô.

“Đại thần sao cứ sai sử bà thế nhỉ? Tại sao không phải tôi chứ!?”

Tô Trản nhìn đống áo khoác ngổn ngang bên cạnh,  không biết lấy đâu ra một tờ báo, cô trải xuống trước mặt, cởi giầy cao gót ra rồi bỏ chân lên,, gót chân rốt cuộc cũng chạm đất, cả người thiệt thoải mái mà. Cô thở một hơi dài nhẹ nhõm, một bên xoa bóp một bên thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Chắc là muốn tôi biết khó mà lui đây mà — ”

Tự dưng nói một câu không đầu không đuôi như vậy, Thịnh Thiên Vi dĩ nhiên không hiểu, “Bà nói gì?”

Chân sau hình như bị sưng rồi, Tô Trản cầm túi đá chườm lên, cười hắc hắc, “Không có gì.”

Thịnh Thiên Vi vốn không có tim không có phổi nên cũng không để ý gì. Hai người ngồi sau hậu trường nhìn trận đấu, lúc hài lòng, Thịnh Thiên Vi sẽ phổ cập cho Tô Trản một ích kỹ xảo trong trò chơi, có lẽ chính là đấu pháp mà Pot hay dùng,

...

Thịnh Thiên Vi hiện tại đang rất bực bội.

Hai người vừa lên xe thì được phân hai chỗ một trước một sau. Đại Minh để cô ngồi phía sau, còn Tô Trản ngồi phía trước, ngay bên cạnh chỗ ngồi của đại thần nữa chứ!! Người nọ đang dựa người vào ghế nghịch di động, có người đi đến cũng chả buồn liếc mắt mà cứ nhìn chằm chằm vào màn hình.

Mới ngồi được một giây, chuông điện thoại của Tô Trản vang lên, thì ra Thịnh Thiên Vi gửi tin nhắn tới.

“Bà hôm nay mà không khai thật thì buổi tối chuẩn bị tinh thần lĩnh án tử đi.”

Tô Trản trả lời: “Tôi không quen biết đại thần thiệt mà.”

Thịnh Thiên Vi hiển nhiên không tin, “Đừng nói là bà quen biết Đại Minh chứ?”

“Cũng không quen Đại Minh..  Tôi không chơi game thì sao mà quen biết đám đàn ông này”.”

Thịnh Thiên Vi nhắn lại: “Không quen? Không quen mà Đại Minh trông có vẻ thân thiết với bà như em gái thế à? Không quen mà đại thần cứ sai sử bà như vậy hả?

Tô Trản nhận mệnh qua loa nói cho Thịnh Thiên Vi chuyện cô và đại thần là hàng xóm rồi uyển chuyển giải thích..

Thịnh Thiên Vi chửi thề một tiếng, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Cho nên vào cái đoạn thời gian mà mỗi ngày tôi nhắc đến Pot, bà ở sát vách nhà anh ấy, chính là cái kiểu cách vách ‘ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy’ đó à?”

“– ừ!”

“Ừ cái đầu bà!” Thịnh Thiên Vi nổi trận lôi đình: “Tô Tiểu Trản, chúng ta tuyệt giao ba ngày.”

Trong xe rất yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại của Tô Trản và Thịnh Thiên Vi cứ vang lên liên tục, ngay cả Mạnh Thần cũng đã hiểu là hai người đang nhắn tin liền không nhịn được nhạo báng: “Này, ngồi cùng một xe mà còn nhắn tin như vậy, xem ra đang nói đến một người trong chúng ta rồi–”

Tô Trản theo bản năng liếc sang người bên cạnh. Lúc đó, Từ Gia Diễn vừa vặn dựa vào ghế ngồi, hai tay khoanh trước ngực, nhìn ra ngoài cửa xe, nghe lời này cũng quay đầu lại nhìn nàng, tầm mắt  hai người bất ngờ không kịp đề phòng mà va chạm nhau, Tô Trản vội vàng quay đầu. Thẳng đến lúc ánh nhìn của anh quay đi mới len lén liếc nhìn anh vài lần.

Tâm tư của phụ nữ rất dễ bị nhìn thấu...

Thịnh Thiên Vi cũng là một cô gái, da mặt mỏng, bị Mạnh Thần tầm mắt nhạo báng như vậy, mặt đỏ rần, “Không có!”

Mạnh Thần cười đểu, “Yên tâm đi, một tháng tiếp theo chúng ta còn phải đi cùng nhau đấy.. Có chuyện gì không thể nói thì tìm anh là được rồi.”

Mạnh Thần chính là người như vậy, bộ dáng cà lơ phất phơ, thích trêu chọc mấy cô gái trẻ, đặc biệt là mấy cô gái bị cậu trêu tới mức mặt đỏ tận mang tai. Như vậy mới có ý nghĩa chứ! Chẳng qua, con gái bây giờ dũng mãnh chết người, trêu chọc người ta mà không cẩn thận thì mình cũng bị lừa vào tròng đó...

Có người chen miệng, “Thần ca, anh hỏi làm chi cho mệt chứ.. Con gái bây giờ, anh đi hỏi mười người thì chín cô nói thích Pot, cô còn lại thì không biết chơi game...”

Mấy người trong xe đều vui vẻ.

Đại Minh nhận một cuộc điện thoại, nói mấy tiếng ôi a gì đó, lại quay đầu nhìn Từ Gia Diễn: “Lão đại, Châu ca nói sẽ tới, vậy chúng ta đi ăn chỗ nào đây?”

Trầm Tinh Châu?

Người bên cạnh lười biếng đáp một tiếng tiếng, tầm mắt đã từ ngoài cửa sổ chuyển trở về chiếc điện thoại di động.

...

Xe ngừng đầu phố nhỏ, nơi này chính là có chỗ ăn khuya nổi danh nhất: Sủi cảo hấp Trương Ký, bánh rán của lão Dương, tôm hùm của bác Vương mập mạp...  Nếu muốn thưởng thức đồ ăn ngon ở Nhã Giang thì phải tới chỗ này. Nhãn Giang cũng coi như là một thành phố an nhàn, mấy chỗ khác đã sớm đóng cửa, riêng chỉ có phố nhỏ này đã đèn sáng suốt đêm, rất náo nhiệt.

Lão Hồ này chủ yếu đều là kiến trúc cổ, rất thú vị. Vốn là chỗ ăn khuya tuyệt vời nhất, về sau mấy thanh niên trẻ tuổi đều yêu thích nơi này nên trong ngõ hẻm mở không ít quán rượu.

Một nhóm bảy tám người xuống xe đi vào trong, trên đường đụng phải không ít người say rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra.

Buổi chiều, Tô Trản bị ai đó sai sử quá nhiều, chạy đi chạy lại không ít nơi. Cô cùng Thịnh Thiên Vi chậm chậm đi cuối cùng, hai người vừa đi vừa nói nhỏ. Có khá nhiêu người đàn ông đã uống rượu đi ngang qua quan sát hai cô mấy lần, lưu manh huýt sáo một tiếng.

Hai người liếc một cái, nói tiếp.

Tô Trản nói: “Bà đừng giận mà- ”

Thịnh Thiên Vi: “Hừ.”

Tô Trản nói: “Thật ra thì cũng biết không mấy ngày nữa, lại không quen... Bà cũng nhìn thấy rồi đó, anh ấy không có thích tôi– ”

Thịnh Thiên Vi liếc cô một cái, ý vị thâm trường nói: “Tôi thấy anh ấy hình như rất thích bà đó nha– ”

Từ Gia Diễn ôm cổ Đại Minh kéo về phía trước.

Đang bàn bạc xem thử nên đi nhà nào lại nghe tiếng ồn ào từ phía sau truyền đến, anh không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn.

Hai cô gái đang bị đám đàn ông vây bên tường.

(*): Tên gọi khác của vùng Cửu Giang, Giang Tây, Trung Quốc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.