Tống Dư Kiều khóc cũng đã khóc xong, trong thời gian Bùi Tư Nhận đến, chỉ lẳng lặng cầm một ly nước, ngồi bên trong góc ghế sô pha không nhúc nhích, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ uống say.
Bùi Tư Nhận trả tiền, chuyển tầm mắt đến, vừa vặn nhìn thấy Tống Dư Kiều mở to đôi mắt có chút mê người nhìn anh, nhíu mày: “Làm sao?”
Tống Dư Kiều nói: “Tôi đã gặp anh.”
“Đã gặp nhau ở đâu?”
Tống Dư Kiều nâng cằm suy nghĩ một hồi, sau đó lắc lắc đầu: “Không biết.”
Bùi Tư Nhận ngồi vào bên cạnh Tống Dư Kiều, nhíu mày hỏi: “Không nhớ rõ?”
Tống Dư Kiều lại lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Bùi Tư Nhận có chút mơ hồ, nhìn anh một hồi lâu.
Ở dưới ánh đèn ám muội, một người phụ nữ dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm vào một người đàn ông, ý tứ rõ ràng là mời gọi.
Bùi Tư Nhận căng thẳng cả người, Tống Dư Kiều bởi vì uống rượu, khuôn mặt nhỏ tròn bị anh ngắt một hồi, cúi đầu liền ngậm môi cô. Cô nhận ra được muốn lui về phía sau, nhưng tay anh đã giữ ở sau gáy của cô, đầu lưỡi ở giữa răng môi phác hoạ một vòng.
Tống Dư Kiều trợn tròn mắt lên, đôi mắt đen tròn Bùi Tư Nhận tràn đầy ý cười, người phụ nữ này, uống say vẫn như trước kia, thật ngốc nghếch.
Trợ lý Bùi Tư Nhận, Lê Bắc Đô mua thuốc giải rượu trở về, nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn này.
Sau trận hôn nhau triền miên, trên bờ môi đều dính một tầng nước bọt sáng lấp lánh.
Tống Dư Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-muon-mac-that-dep-de-lay-anh/100152/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.