“Rầm”, cửa phòng bị phá tung, bên trong, Từ Uyển Lỵ bò trên mặt đất, nằm bất động, cô ta chỉ dùng hai tay che chở bụng dưới, cái trán đập trên sàn nhà, “oành” một tiếng.
Mặt Tống Dư Kiều không cảm xúc: “Cầu xin tôi? Cô cầu xin tôi cái gì?”
Từ Uyển Lỵ đứng lên: “Cho tôi giữ lại đứa con này, chuyện lúc trước tất cả đều bỏ qua, tôi bảo đảm sẽ không gây bất hòa giữa cô với anh rể! Chờ đứa bé sinh ra, mỗi một tháng tôi chỉ đến nhìn một chút, đứa bé là vô tội......”
Lời nói này, thực sự là nói kín kẽ không một lỗ hổng, thật giống như lòng dạ của Tống Dư Kiều độc ác nhất muốn giết chết đứa bé, còn Từ Uyển Lỵ thì ngây thơ vô tội như cô bé lọ lem.
Một câu đứa bé hai câu đứa bé, đối với Tống Dư Kiều những lời này giống như lưỡi dao, tàn nhẫn đâm vào lại rút ra!
Đời này cô không thể có con, nghĩ tới đây, trong lòng cô vặn vẹo đau đớn, tan nát cõi lòng.
Từ Uyển Lỵ bước lên trước, ôm lấy chân Tống Dư Kiều.
Trong con ngươi Tống Dư Kiều chỉ có đau thương cùng đau khổ, nhất thời đều hóa thành cơn tức giận, cô tàn nhẫn mà đẩy Từ Uyển Lỵ: “ Bỏ tay ra!”
Từ Uyển Lỵ chờ chính là lúc này!
Cô ta lập tức dập đầu vào góc tường, khóe miệng chảy ra máu, thế nhưng, hai tay vẫn ôm bụng dưới.
Mặt Tống Dư Kiều tối sầm, lúc vừa rồi cô có đưa tay giữ cô ta lại.
Diệp Trạch Nam lạnh lùng nhìn Từ Uyển Lỵ, “Đem bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-muon-mac-that-dep-de-lay-anh/100150/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.