Tống Dư Kiều trở lại Diệp gia với bộ dạng mệt mỏi, đã hơn mười một giờ khuya, nhưng đèn trong nhà vẫn sáng choang.
Bùi Ngọc Linh, mẹ chồng cô đang ngồi ở trên ghế salông chính, tay cầm chiếc điều khiển ti vi chuyển kênh. Thấy Tống Dư Kiều trở về, bộ mặt vốn ủ rũ nhất thời trở nên hớn hở, dặn dò bảo mẫu Lưu tỷ đem canh Tống Tử từ phòng bếp lên: “Bưng canh lên đây.”
“Dư Kiều, con trở về rồi, mau tới đây uống cái này.”
Tống Dư Kiều nghe thấy được một mùi thuốc nồng đậm liền từng trận nôn khan, mới vừa đưa đến bên mép đã che miệng chạy đến phòng vệ sinh ói ra. Bởi vì buổi tối cô không có ăn cái gì, chỉ có thể nôn khan liên tục.
Chờ cô từ phòng vệ sinh đi ra, Bùi Ngọc Linh đã phấn khích hỏi: “Có phải là mang thai?”
Tống Dư Kiều cười khổ: “Ngày hôm trước con vừa tới kì theo thường lệ.”
Khuôn mặt Bùi Ngọc Linh lập tức hiện rõ sự thất vọng: “Thuốc cũng đã uống nhiều như vậy, làm sao vẫn không mang thai được? Đến đây, trước hết con đem thuốc này uống hết. Đã kết hôn ba năm, cái bụng của con thế nào mà một chút động tĩnh cũng không
Tống Dư Kiều đưa tay bóp mũi lại, ngửa đầu uống hết chén thuốc đông y đen kia, đem nước mắt nhịn vào trong lòng.
Đừng nói kết hôn ba năm, coi như là ba mươi năm, Diệp Trạch Nam chưa từng động vào cô, cô làm sao có thể mang thai đây?
Tống Dư Kiều trong lòng cay đắng, thế nhưng vẫn là tiếp tục cùng mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-muon-mac-that-dep-de-lay-anh/100145/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.