Diệp Trạch Nam giống như một con dao găm sắc bén, một ổ dao găm, lập tức đâm vào trái tim Tống Dư Kiều, làm máu chảy đầm đìa.
“Tại sao cô không nói chuyện? Bị tôi nói trúng rồi đúng không?”
“Anh không tin tôi, còn muốn tôi nói gì nữa?”
Diệp Trạch Nam thấy trên mặt Tống Dư Kiều trống rỗng, nhất thời trong lòng hiện lên một nỗi thù hận, cúi người, bỗng nhiên ngậm lấy vành tai Tống Dư Kiều: “Đêm đầu cô với người kia, có hay không như vậy...... Hôn hay sờ qua cô?”
Cho dù đã chịu qua lời nói so với lúc này nhiều không thể tả, khi nghe đến lời của người mà chính mình từng yêu nhất nói ra, lòng Tống Dư Kiều đau từng trận co giật, cô cắn răng: “Anh là đồ cặn bã!”
Tay Diệp Trạch Nam tay hướng lên trên, bỗng nhiên lập tức đặt lên trước ngực tròn trịa của Tống Dư Kiều, con ngươi hẹp dài híp lại, “Tôi là kẻ cặn bã sao? Vậy hai chúng ta không phải vừa vặn xứng sao, tôi là kẻ cặn bã, cô là gái điếm.”
Hắn giữ thật chặt hàm dưới Tống Dư Kiều, trên mặt hiện ra nụ cười giống ác ma, “Vợ à, nói cho tôi biết đêm đầu tiên bán bao nhiêu tiền?”
Tống Dư Kiều không phải là không có nghe được Diệp Trạch Nam gọi cô “ vợ “, trước đây ở thời học cấp ba, Diệp Trạch Nam tình cờ gọi cô “ vợ “, cô đều sẽ đỏ mặt không biết làm sao, thế nhưng hiện tại, trong lòng chỉ cảm thấy bị chế nhạo.
“Không!” Tống Dư Kiều liều mạng giãy dụa, “Anh thả tôi ra, tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-muon-mac-that-dep-de-lay-anh/100144/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.