Tôi không phải là kẻ ngốc, nhưng đến tận bây giờ, chứng kiến những thứ kinh khủng trong cuộc tranh giành quyền lực nhà hào môn, rút cuộc tôi mới hiểu tại sao Huy đã biết Bí Ngô là con mình rồi nhưng lại chọn cách không nói việc này với người khác như thế. 
Không hẳn là vì anh ta sắp cưới vợ, không hẳn là vì quá khó để mọi người chấp nhận được sự thay đổi vai vế giữa “bác cả” và “bố ruột”. Mà vì anh ta muốn bảo vệ con của chúng tôi. 
Trong lòng tôi bất giác cảm thấy nỗi đau dịu đi, giống như được một thứ gì đó ấm áp vỗ về vậy. Không còn cảm thấy quá khó chịu với Huy giống như lúc đầu nữa. Tôi nhìn anh ta một lúc rồi ngẩng lên nói: 
- Vì Hải không muốn cổ phần của con tôi thuộc về anh à? 
- Ừ. 
Anh ta thở dài một tiếng, chậm rãi trả lời tôi: 
- Bây giờ Tuấn không phải là mối đe dọa đối với Hải, nên con tạm thời chưa phải là mục tiêu lớn nhất với nó. Nhưng nếu Bí Ngô là con tôi thì mọi chuyện sẽ thay đổi hoàn toàn. 
- Con bé là con anh thì 5% cổ phần sẽ thuộc về anh phải không? 
- Ừ. 5 tuổi chưa được quản lý cổ phần, số cổ phần đó tôi đang quản lý giúp con, nhưng không phải là của tôi. Khi Bí Ngô là con ruột tôi thì cổ phần của nó mới thuộc hẳn về tôi. 
Anh ta nói đến đây, bỗng nhiên lại khiến tôi nhớ lại thái độ của Hải hôm đến bệnh viện thăm Tuấn. Khi thấy anh trai tỉnh nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-lo-hen-voi-thanh-xuan/1052231/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.