Sau khi bác sĩ đi rất lâu rồi, tôi vẫn cứng đơ người đứng nguyên ở chỗ cũ, lòng bàng hoàng đến mức có cảm giác những gì vừa mới xảy ra chỉ là một giấc mơ. 
Tôi mang thai và nuôi Bí Ngô lớn bằng chừng này, chưa bao giờ nghi ngờ về thân phận của nó. Bởi vì từ trước đến nay, người đàn ông đầu tiên và duy nhất của tôi chỉ là bố của con bé mà thôi, nhưng đến tận bây giờ thì tôi lại mông lung không biết người đàn ông ấy là ai cả. 
Tôi nghĩ sẽ có hai khả năng xảy ra, một là lúc tôi sinh thì bệnh viện đã trao nhầm con cho tôi, hai là người đã cư.ỡ.ng bức tôi đêm đó không phải là Tuấn. Tuy nhiên, việc bệnh viện trao nhầm thực sự quá vô lý, bởi vì nếu là con của người khác thì không thể có khuôn mặt giống tôi và giống gia đình Tuấn đến mức nhà anh ta cũng chẳng cần xét nghiệm ADN để nhận cháu được. 
Thế nên chỉ có thể là khả năng cuối cùng, người đêm đó không phải Tuấn, mà là một người có khuôn mặt giống anh ta. Giống đến mức tất cả mọi người đều nhầm lẫn, bao gồm cả tôi. 
Bác cả của con bé!!! 
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng cúi xuống nhìn thật kỹ Bí Ngô, nhìn từng đường nét vốn dĩ đã vô cùng quen thuộc trên khuôn mặt của con bé. 
Lúc này, Bí Ngô đang mơ ngủ gì đó nên hơi nhíu mày, trước giờ tôi không bao giờ để ý đến bộ dạng này của con, nhưng ngay bây giờ đây, tôi mới phát hiện ra lúc nó nhăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-lo-hen-voi-thanh-xuan/1052227/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.