“Tác chiến? Ai bảo các người tác chiến?"
Thanh Băng bị lời nói của họ làm ngớ người. Cô ta vẫn chưa nói gì mà.
Mọi người nhìn mặt nhau hoang mang lần hai. Chẳng phải vừa rồi Madam nói không kịp thời gian ư? Lại thêm biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt là chuyện gì?
Có rất nhiều sự thắc mắc nhưng chẳng ai chịu lên tiếng nói. Mà những lần như thế, Thiên Ngôn luôn là người đứng ra chịu hoàn toàn trách nhiệm về việc này. Không phải cậu cao thượng hay tốt bụng, mà việc cậu làm là do cậu là một đội trưởng. Cho nên, trách nhiệm này sớm đã thuộc về cậu.
Thiên Ngôn nhìn mọi người ra hiệu bằng ánh mắt.
‘Nếu có chuyện gì xảy ra, cửa phòng ở đó, chân ta ở đây. Mạnh ai nấy chạy, hiểu hết chưa!’
‘Rõ!'
Đây chính là châm ngôn sống sót với “cọp cái” mà Thiên Ngôn đã dạy cho họ.
“Vừa rồi, chính Madam đã nói ‘không còn thời gian’, vậy là sao?”
“Cái đó à. Tôi chỉ đang nói đến tìm hình của nhiệm vụ thôi.”
Thanh Băng dửng dưng nói.
“Cái gì?”
Tất cả đều đồng thanh hét lên trong sự ngạc nhiên.
Không phải nhiệm vụ nguy cấp mà là do sự hiểu nhầm trong câu nói của Madam. Ai nấy nhìn mặt nhau cười gượng gạo cho qua sụ nhục nhã này.
Thiên Ngôn gãi đầu cười hề hề với Thanh Băng.
“Giờ chúng ta tiếp tục được không?”
Nhìn biểu cảm e dè, sợ sệt của mọi người Thanh Băng thôi không truy cứu đến việc này nữa. Cô ta hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh/2877009/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.