Bàn tay đang bấm thì dừng lại, Mạch Ngạn cảm thấy khô họng. Hắn muốn uống một chút nước, nhìn qua chiếc bình trên bàn, một tiếng thở dài. Từ lúc nào, bình nước đã cạn. Hết cách, hắn phải đi xuống dưới lầu để lấy nước.
Mạch Ngạn từng bước đi xuống cầu thang, bỗng hắn nghe thấy tiếng động phát ra từ nhà bếp.
“???”
“Trời gần sáng rồi, còn ai ở dưới đó ư? Nhưng sao lại không bắt đèn?”
Hắn nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, âm thầm quan sát.
Bộp…keng..keng…
Trong ánh sáng mờ nhạt hắn không thấy được gì. Hết cách, hắn buộc phải bật đèn lên.
Tạch.
Ánh đèn bật sáng cùng với đó là âm thanh của một giọng nói.
“MÁ MÀY…”
Câu nói còn dan dỡ Nhiễm Tranh vội lấy tay bịch miệng mình lại. Cô mở to mắt nhìn Mạch Ngạn đứng trước mặt mình.
“Cô đang làm cái gì trong nhà bếp của tôi?”
Hắn liếc mắt nhìn qua bên cạnh Nhiễm Tranh.
Một cái tô và mấy quả trứng?
Nhiễm Tranh vội đứng chắn lại, cô cười ngượng ngùng.
“Tôi…tôi…”
“Đừng nói là cô muốn ăn trộm đồ ở nhà tôi đấy?”
“Sao anh biết! Ơ…”
Cô lại tiếp tục bịch miệng mình lại. Thật ra cô cũng không có ý định trộm đồ của người khác nhưng đây là tình huống bắt buộc.
“Tôi chỉ phỏng đoán thôi, nhưng không ngờ cô lại làm thật. Cô thật biết cách trả ơn người khác đấy.”
Hắn cười một cách chế giễu.
“Tôi trộm vài quả trứng gà nhà anh thôi có cần phải nói thế với tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh/2876948/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.