Lâm Ân ngồi trên ban công hóng gió được có hai mươi phút, Diêu Châu bảo cậu về phòng vẫn là chậm một bước.
Ăn xong, Lâm Ân cảm thấy đầu hơi đau, đến tối cậu thử đo nhiệt độ, đã bắt đầu sốt.
Lâm Ân cũng không có nói cho Diêu Châu bệnh tình của mình, thân thể cậu chính là như vậy, thường xuyên bị cảm lạnh, bình thường uống thuốc rồi đi ngủ sớm, một ngày hai sẽ khỏe lại.
Đêm đó, Diêu Châu ở ngoài xã giao, Lâm Ân ở nhà một mình. Vì ốm, ăn không ngon nên bữa tối chỉ ăn một bát canh rồi vào phòng ngủ.
Lúc Diêu Châu trở về đã muộn, Lâm Ân nghe thấy tầng dưới có tiếng động, giấc ngủ không sâu, mơ mơ màng màng từ giường dậy kiểm tra, vừa đi tới mép cầu thang, Diêu Châu lúc vừa từ tầng một đi lên.
Lâm Ân lúc này chỉ mặc một chiếc áo phông, để chân trần, không lạnh lùng như thường lệ mà có phần không phòng bị.
Từ chỗ Diêu Châu đang đứng, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy đôi chân thon dài đó. Lâm Ân dung mạo không nổi bật, nhưng xương khớp thanh mảnh, tuấn tú, mỗi lần Diêu Châu nhéo từng tấc trên cơ thể cậu, cảm giác đó trong thời gian ngắn sẽ không bao giờ quên được.
Trong một đêm khuya như vậy, hai đôi chân trắng nõn thẳng tắp này cũng đủ khiến người ta mơ mộng.
Đêm xảy ra vụ bắt cóc đến nay đã xảy ra đã mười ngày, Diêu Châu chưa bao giờ chạm vào cậu.
Có khi sáng sớm thức dậy, trong lòng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-tu-hai/2866654/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.