Bia mộ của Phó Dung nằm trên tầng cao nhất của toàn bộ nghĩa trang.
Được dựng lên từ sáu năm trước, vào thời điểm này hàng năm, Diêu Châu và thuộc hạ đều đến đây để tỏ lòng thành kính.
Đây đáng lẽ đây là người họ hận nhất trong đời, nhưng họ phải biết ơn sự nuôi dạy của ông ta.
Khi Diêu Châu đi đến bước này rồi, lòng hận thù sẽ không còn là động lực thúc đẩy hành động của hắn nữa. Mỗi mùa thu, hắn sẽ đến bái lạy trước mộ để tự thức tỉnh, cái tên Phó Dung nhắc nhở hắn đã bò ra từ đâu, dù có đi bao xa cũng phải nhớ tới máu và bụi dưới chân mình.
Bốn người chỉ đứng trước bia mộ, không ai thắp hương, cũng không ai lên tiếng.
Hơn 20 năm trước, Phó Dung lần lượt nhận nuôi bảy đứa, hiện tại chỉ còn lại bốn đứa. Sống là một loại bằng chứng và một loại tra tấn. Mọi thứ về người chết đều được người sống nhớ đến đó là một loại tra tấn không tên.
Chỉ ở lại hai ba phút, nhóm người đã ngầm hiểu ý đi xuống cầu thang của nghĩa trang.
Diêu Châu cùng Cảnh Xuyên ở cuối cùng, Diêu Châu chủ động nói: "Cảnh, nhận việc, thưởng gấp đôi."
Không cần suy nghĩ, Cảnh Xuyên trả lời: "Việc của ai? Của cậu, anh không lấy."
Cảnh Xuyên là thợ săn tiền thưởng, không phải thuộc hạ của Diêu Châu. Họ là những đường thẳng song song không có lợi ích giao nhau. Ở cùng Cảnh Xuyên, Diêu Châu thoải mái hơn, gọi một tiếng anh Cảnh, Cảnh Xuyên hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-tu-hai/2866651/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.