Chương trước
Chương sau
Kinh Nam Yến nói xong, Dao Bắc cũng vội vàng phụ họa: “Lão đại này, anh ta vừa đi không lâu cậu đã về rồi, vậy nên tớ mới sợ cậu xảy ra chuyện gì, bọn tớ gọi điện cho cậu là muốn nói với cậu đừng về, nếu không chắc căn nhà này bị dỡ luôn mất.”

Dung Muội: “...”

Cô nghe thấy những điều này, dường như có thể tưởng tượng được cơn thịnh nộ của Giang Từ. Quả thật, cắm sừng anh ta, đàn ông bình thường còn không chịu được, huống chi là Giang Từ.

“Phải rồi, tối qua cậu ngủ ở đâu? Cả đêm không về, có khả năng Giang Từ nghĩ cậu lại ra ngoài tìm đàn ông làm bậy đấy, cậu thật sự đang khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh ta rồi.”

Kinh Nam Yến ngồi trên sô pha, sắc mặt tò mò nói.

Dung Muội nghe vậy thì nhướng mày: “Tớ nói chắc cậu không tin, thật ra tối qua tớ ngủ trong xe cả đêm.”

“Cái gì? Lại… lại tòm tem nữa?” Dao Bắc trợn mắt há hốc miệng.

Dung Muội suýt chút nữa muốn đạp một chân tới: “Dao Bắc, có phải đầu em chỉ có mấy suy nghĩ đó thôi đúng không? Chị ngủ một mình trong xe cả đêm, được chưa? Chị thuần khiết lắm đấy.”

Dao Bắc: “...” Mắt cô ấy giật giật. Bắt đầu từ hôm nay, cô ấy phải nhìn nhận lại từ “thuần khiết” này mới được.

Kinh Nam Yến bình tĩnh hơn hai người nhiều, cô ấy nói: “Ngày mai là sàn diễn đầu tiên trong nước của cậu, đó sẽ là cơ hội để ổn định cho sự phát triển trong nước sau này của cậu, vậy nên cậu phải tham gia. Nhưng cậu đừng quên, ngày mai Giang Từ thân là người đầu tư, một trăm phần trăm anh ta sẽ xuất hiện ở sàn catwalk.”

Dao Bắc nghe vậy, nổi da gà, cơ thể nhỏ bé run rẩy: “Đúng đó, đúng đó, làm thế nào giờ lão đại. Tối qua Giang Từ đợi chị cả đêm, hôm qua không tìm được chị, ngày mai anh ta nhìn thấy chị chắc chắn sẽ… Ôi trời đất ơi, đừng nói là chiến tranh thế giới thứ ba sắp bùng nổ nhé.”

Ngày mai sẽ có rất nhiều người, chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Mẹ ơi, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.

Nói thật, Dung Muội nghe sự phân tích của mọi người cũng sởn gai ốc.

Giang Từ là một người có khả năng nhẫn nhịn, chuyện này thật sự đã chọc tới giới hạn của anh ta rồi sao? Anh ta thật sự định làm to mọi chuyện trước mặt nhiều người như vậy thì phải làm sao?

Nhưng mà, đợi đã!

Không biết Dung Muội nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên trở nên phức tạp.

Bây giờ cô đột nhiên hối hận, cô đã cho Tô Hiển vé vào cửa, má ơi, Tô Hiển có tới không nhỉ?

Anh lạnh lùng với mình như vậy, chắc sẽ không tới đâu.

Trước đó cô quên sạch chuyện của Giang Từ, bây giờ nếu Tô Hiển đến thật cô sẽ rất lo lắng, nhưng anh không tới thì cô lại bực bội.

“Các cậu yên tâm đi, bà đây nếu đã làm được loại chuyện đó thì dám nhận. Giang Từ là cái thá gì chứ, anh ta không để yên cho tớ, chắc tớ cho anh ta sống nhàn hạ!” Dung Muội nói, khoác tay lên vai hai người kia: “Thật đó, Giang Từ chỉ là cái rắm thôi, bà đây không sợ anh ta.”

Nhìn dáng vẻ cô dường như không biết sợ hãi là gì.

Nhưng một giây sau, bên ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng cộc cộc.

“Mẹ ơi.” Dung Muội lập tức hoảng hồn, cúi đầu chạy vào nhà tắm như chú thỏ con bị dọa sợ, cô không những đóng chặt cửa mà còn khóa trái luôn.

Kinh Nam Yến ngồi trên sô pha: “...”

Kinh Nam Yến mở to mắt hỏi Dao Bắc: “Ai gõ cửa thế?”

Dao Bắc đảo mắt: “... Vừa nãy em đã gọi một suất tôm hùm đất.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.