Khuôn mặt trắng bóc của Dung Muội nhuốm sắc đỏ, mắt ướt lệ, long lanh như sương mù vào sáng sớm ngày xuân.
Anh lên tiếng: “... Tầng 4, số 6.”
Tầng 4, số 6.
Trái tim Dung Muội chợt trở nên nhộn nhạo, anh lại nói cho mình biết thật.
“Ok, tôi nhớ rồi, tôi sẽ tới tìm anh.”
“Từ..!” Tô Hiển hét lên một tiếng.
Dung Muội quay người nhìn anh, lại tiếp tục dùng ánh mắt đào hoa yếu ớt, thanh thuần, ướt đẫm nhìn về phía anh: “Anh đồng ý cho người ta số điện thoại sao?”
Tô Hiển: “...”
Anh im lặng một hồi, sau đó trên khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh hiện lên vẻ thờ ơ: “Đừng tới tìm tôi, tôi sẽ không gặp cô đâu.”
Dung Muội nghe vậy lập tức nhướng mày, chớp mắt: “Được thôi, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết anh ở tầng 4, số 6.”
Tô Hiển: “...”
Dung Muội ra hiệu gọi điện với anh, nghiêng đầu, giọng điệu thân thiết: “Honey, ngày mai là buổi diễn đầu tiên của tôi ở trong nước, hy vọng anh có thể tới xem tôi. Tôi đi trước đây, làm xong mọi chuyện tôi sẽ tới tìm anh, tôi cho anh số điện thoại rồi, nhớ thì cứ gọi cho tôi nhé.”
Honey?
Khuôn mặt lạnh lùng của Tô Hiển trở nên khó hiểu, đó là một vẻ mặt không thể diễn tả bằng lời được.
Nhìn bóng cô rời đi, Tô Hiển đút tay vào túi quần, khi rút tay ra đã thấy trên tay xuất hiện một chiếc vé vào cửa màu xanh lam, được thiết kế tinh xảo, trên vé còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-trong-long-anh-to/3475421/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.