Lạc Tử Băng lười biếng nằm dài trong ôn tuyền, nàng đã tu luyện một tuần rồi. Tại sao vẫn chưa thể đột phá? Lạc Tử Băng tâm tình không vui ngồinghịch nước. Nhưng mà nàng có nghĩ rằng người ta tu luyện mấy năm cũngchỉ sợ là không được như nàng, nàng còn ngồi đây than trời trách đất làsao?
Tiểu Lang đầu đầy hắc tuyến nhìn tiểu cô nươngtrong ôn tuyền, thở dài một cái rồi thầm than với trời. Tại sao chủ nhân của bọn hắn đã khủng bố còn biến thái? Có đứa trẻ nào chỉ mới mười tuổi đã đạt tới Cửu Hoàng Thập Cấp, chưa tính còn là Thập Nguyên Tố, lạisong song lên cấp. Tiểu Hồ thì vỗ vai an ủi vị huynh đệ của mình rồi đưa mắt nhìn Lạc Tử Băng đang nhắm mắt dưỡng thần trong ôn tuyền. Vì Lạc Tử Băng nói trong ôn tuyền rất dễ hấp thụ nguyên khí nên ngày nào cũngphải ngâm tới hai canh giờ.
Lạc Tử Bănglười nhác ngả mình vào một tảng đá to, mái tóc đỏ thẫm như máu dính nước dán chặt vào khuôn mặt và cơ thể, làm đường cong cơ thể thoắt ẩn thoắthiện sau làn sương mờ ảo. Bộ bạch y mỏng trên người dính chặt vào cơ thể lộ ra đường cong hoàn mỹ, làn da trắng nõn nhẵn nhụi không tì vết ửnghồng vì làn nước, vài giọt nước đọng trên làn da tựa như hạt sương sớmtinh khiết. Khuôn mặt bị làn sương che khuất nhưng càng thêm mông lunghuyền ảo, đôi môi đỏ mọng ướt ái mà kiều diễm, hé mở như đóa hoa phùdung trong mưa. Cái mũi thon cao lộ ra sự ưu nhã khí thế làm nổi bật mày lá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-di-the/84319/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.