Lương Quang Tường cảm thấy rối rồi, vội vàng nói: “Nếu Môn Chủ không tin, thì có thể thí nghiệm trên người ta. Môn Chủ có cổ độc, cứ việc hạ cổ độc trên người thuộc hạ, sau đó thuộc hạ lại uống thuốc giải, Môn Chủ bắt mạch là có thể biết ngay thuốc giải là thật hay giả.”
Ôn Yến hỏi: “Tại sao Tống Vân Lễ muốn để ngươi đưa thuốc giải đến?”
Lương Quang Tường nói: “Bởi vì trước kia Trần Vũ Trúc từng chết vì loại độc này, Môn Chủ không thể cứu nàng, vì vậy Trần Nguyên Khánh hận Người. Bây giờ trong lòng Trần Nguyên Khánh biết Hoàng Thái Hậu trúng loại cổ độc y hệt Trần Vũ Trúc, Tống Vân Lễ đưa thuốc giải cho người, là muốn để người cứu được Hoàng Thái Hậu, khiến Trần Nguyên Khánh càng hận Người. Trần Nguyên Khánh hiện là Binh bộ Thượng thư, một khi Trần Nguyên Khánh làm việc cho bọn họ, thì phần thắng của bọn họ sẽ lớn hơn nhiều.”
“Ngươi vừa mới nói, ngay cả thuốc giải của ta cũng đã đưa tới, thật sao?” Ôn Yến hỏi.
“Đúng vậy, Môn Chủ, nhưng vẫn xin Môn Chủ sau khi giải độc, vẫn giả vờ như chưa được giải độc, tránh cho bọn họ nhìn ra được.” Lương Quang Tường nói.
Mãn thúc nhìn hắn chằm chằm: “Chúng ta làm sao biết ngươi nói là thật hay là giả?”
Lương Quang Tường vẻ mặt chán nản: “Nếu các ngươi không tin ta, ta cũng không có cách nào, thuốc giải ở ngay đây.”
Hắn lấy từ trong ngực ra hai bình sứ màu trắng, giống hệt cái bình hôm đó Tống Vân Lễ mang tới cho Ôn Yến.
“Bên trái bình này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630946/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.