Khi Trần An đi đến phủ Đại tướng quân, thấy Trần Nguyên Khánh đang tiễn Trương Tiên Huy từ trong phủ ra.
Dù Trần An không thích quan tâm đến chuyện trong triều lắm, nhưng cũng biết Trương Tiên Huy và Lương Khuê là cùng phe. Bọn họ đều sớm bất mãn với Hoàng thượng, lần này đến đây có lẽ là kéo bè kết phái, hoặc thăm dò ý tứ.
Vướng bởi cấp bậc lễ nghĩa, nên Trần An không thể tránh né, tiến lên hành lễ: “Trương đại nhân cũng ở đây sao, thật là trùng hợp.”
Trương Tiên Huy nheo mắt lại nhìn Trần An một lúc, chỉ vào ông, lúc lâu vẫn chưa nghĩ ra: “Ngươi là… A, bản quan nhớ rồi, bản quan nhớ rồi, là tướng lĩnh canh thành đúng không?”
Trần An cười ngượng ngùng: “Trí nhớ đại nhân thật tốt.”
Trương Tiên Huy vỗ vỗ bả vai Trần An, ý tứ sâu xa nói: “Tìm cháu ngươi bàn việc phải không? Thực ra, ngươi cũng nên được cất nhắc rồi, ngươi đã canh cửa thành mười năm rồi nhỉ?”
“Hồi đại nhân, đã mười lăm năm rồi.” Trong lòng Trần An có chút không vui, nhưng ông cũng là người từng trải, tất nhiên không thể bày hết tâm tình này trên mặt.
“Làm rất tốt, cháu ngươi bây giờ rất có tiền đồ.” Trương Tiên Huy mỉm cười xua tay với Trần Nguyên Khánh: “Được rồi, không cần tiễn nữa, Thượng Thư đại nhân quay vào đi.”
“Thượng Thư đại nhân gì chứ, chỉ là tạm thay thế mà thôi.” Trần Nguyên Khánh cười nói.
Trương Tiên Huy cười lớn: “Giống nhau thôi, bây giờ là tạm thay thế, nhưng kiểu gì cũng sẽ chuyển chính thức thôi.”
Nói xong, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630945/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.