Lý Tuân lại hỏi thân vệ Vương Phủ người đã đưa thi thể trở về, người kia báo lại chuyện đã xảy ra một lần nữa, sau đó nói: “Hôm nay Thiên Sơn có ở Vương Phủ không? Nàng ta bị thương có nặng không?”
“Thương thế không nặng lắm.”
Lý Tuân hỏi: “Vậy có phải Chung Phục Viễn cũng ở Vương phủ đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi đi gọi Chung Phục Viễn hoặc là Gia Cát Minh đến đây. Cứ nói bổn quan có chuyện quan trọng, nhưng trước tiên không được kinh động đến Thiên Sơn và Ôn đại phu.” Lý Tuân dặn dò nói.
“Ty chức đã biết!” Thân vệ xin rời đi.
Sau khi Thiên Sơn chữa thương xong, nàng ta vẫn luôn lo lắng cho Lãnh Ninh, căn bản không cách nào ngủ được. Gia Cát Minh hết cách chỉ có thể châm cứu để cho nàng ta ngủ một giấc.
Chàng đi tới phòng Ôn Yến một chuyến, Vạn Tường đang hầu hạ cô.
Ôn Yến nghe tiếng bước chân biết là Gia Cát Minh vội nói: “Ngươi đến rồi à?”
Gia Cát Minh thấy sắc mặt cô tái nhợt, tia máu nơi đáy mắt hằn lên rõ ràng thì chàng đã biết tối qua cô không ngủ.
Gia Cát Minh ngồi bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Tối qua nàng không ngủ sao?”
Ôn Yến mỉm cười trắng bệch: “Vẫn muốn ngủ, thế nhưng không biết tại sao lại không ngủ được. Trước đây nếu ta đi ngủ chỉ cần có chút ánh sáng là không ngủ được, nhưng bây giờ mở mắt, nhắm mắt đều là tối đen vậy mà lại không ngủ được.”
Trong lòng Gia Cát Minh hơi nhói đau. Chuyện Ôn Yến bị mù, tối qua chàng đã suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630936/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.