Thấy ánh mắt lo lắng của Gia Cát Minh và Thiên Sơn, cô mỉm cười: “Mũi ta hơi nghẹt, có lẽ gần đây quá mệt mỏi.”
Chàng ta nhíu mày nói: “Ngươi nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng vất vả quá.”
“Ừm, yên tâm đi, tối nay ta ngủ một giấc sẽ không sao.” Ôn Yến đáp lại.
Gia Cát Minh thu dọn đồ đạc: “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi đây.”
Tiễn chàng ta đi rồi, cô lại cầm chiếc lọ lên cẩn thận ngửi, vẫn không ngửi được mùi gì cả.
Cô đưa cho Thiên Sơn: “Ngươi ngửi thử xem có mùi gì không?”
Nàng ta cầm lên ngửi một lát: “Có chút mùi, nhưng có thứ gì đó kỳ lạ không nói ra được, có mùi thơm cũng có mùi thối.”
“Có lẽ mùi thối là long não, còn mùi thơm là xạ hương.” Ôn Yến ngưng trọng nói, Thiên Sơn có thể ngửi thấy nhưng cô thì không.
Hơn nữa ngay cả mùi ban đầu cô có thể ngửi thấy, giờ cũng không ngửi ra được.
Chuyện này xảy ra trong nháy mắt.
Cô vận khí, cảm nhận khí tức trong đan điền không bị hao tổn, chuyện này là sao chứ?
Thiên Sơn nhìn cô, lo lắng hỏi: “Người thật sự chỉ bị nghẹt mũi thôi ư?”
Ôn Yến cười miễn cưỡng: “Đúng vậy, chỉ bị nghẹt mũi.”
“Có phải có chuyện gì không? Ta luôn cảm thấy Người hơi khác thường.” Thiên Sơn nói. Loading...
Cô lắc đầu: “Không sao, không có gì đâu, ta về sắc thuốc uống là được.”
“Người muốn sắc thuốc gì? Ta đi sắc cho Người.” Nàng ta nói.
Ôn Yến cũng không biết nên sắc thuốc gì, ngay cả cô cũng không biết vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630931/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.