Chương trước
Chương sau
Thấy ánh mắt lo lắng của Gia Cát Minh và Thiên Sơn, cô mỉm cười: “Mũi ta hơi nghẹt, có lẽ gần đây quá mệt mỏi.”
Chàng ta nhíu mày nói: “Ngươi nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng vất vả quá.”
“Ừm, yên tâm đi, tối nay ta ngủ một giấc sẽ không sao.” Ôn Yến đáp lại.
Gia Cát Minh thu dọn đồ đạc: “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi đây.”
Tiễn chàng ta đi rồi, cô lại cầm chiếc lọ lên cẩn thận ngửi, vẫn không ngửi được mùi gì cả.
Cô đưa cho Thiên Sơn: “Ngươi ngửi thử xem có mùi gì không?”
Nàng ta cầm lên ngửi một lát: “Có chút mùi, nhưng có thứ gì đó kỳ lạ không nói ra được, có mùi thơm cũng có mùi thối.”
“Có lẽ mùi thối là long não, còn mùi thơm là xạ hương.” Ôn Yến ngưng trọng nói, Thiên Sơn có thể ngửi thấy nhưng cô thì không.
Hơn nữa ngay cả mùi ban đầu cô có thể ngửi thấy, giờ cũng không ngửi ra được.
Chuyện này xảy ra trong nháy mắt.
Cô vận khí, cảm nhận khí tức trong đan điền không bị hao tổn, chuyện này là sao chứ?
Thiên Sơn nhìn cô, lo lắng hỏi: “Người thật sự chỉ bị nghẹt mũi thôi ư?”
Ôn Yến cười miễn cưỡng: “Đúng vậy, chỉ bị nghẹt mũi.”
“Có phải có chuyện gì không? Ta luôn cảm thấy Người hơi khác thường.” Thiên Sơn nói. Loading...
Cô lắc đầu: “Không sao, không có gì đâu, ta về sắc thuốc uống là được.”
“Người muốn sắc thuốc gì? Ta đi sắc cho Người.” Nàng ta nói.
Ôn Yến cũng không biết nên sắc thuốc gì, ngay cả cô cũng không biết vấn đề xảy ra ở đâu.
Nhưng để tránh làm Thiên Sơn lo lắng, cô tiện tay hốt nắm thuốc đưa cho nàng ta: “Ngươi sắc nửa canh giờ là được.”
“Vâng, ta đi ngay đây.” Nàng ta nhận lấy thuốc, cơ thể bỗng chao đảo một lát rồi mới đứng vững: “Chóng mặt quá.”
“Sao thế? Không sao chứ?” Ôn Yến đi tới dìu nàng ta, thấy sắc mặt nàng ta bỗng trở nên tái nhợt.
“Không sao, tự nhiên ta thấy hơi chóng mặt, giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.” Thiên Sơn lắc đầu: “Quái lạ, gần đây ta ăn uống rất tốt mà.”
Cô nói: “Ngươi phiền lòng vì chuyện kết hôn đúng không? Đừng nghĩ nữa, mau làm hòa với Lãnh Ninh đi.”
“Bỏ đi, giờ chàng ấy đã quyết định hủy hôn rồi.” Vẻ mặt nàng ta tối lại.
“Hủy rồi ư? Không phải là lùi sao?” Ôn Yến sửng sốt.
Ánh mắt nàng ta hơi u ám: “Huynh ấy đã bàn bạc với phụ thân ta về chuyện hủy hôn rồi.”
“Ngươi đó, đúng là khác người!” Chung Phục Viễn xuất hiện ở phía cửa, bước vào, tức giận nói.
Đi cùng hắn còn có Gia Cát Minh.
Ôn Yến thấy Gia Cát Minh thì hỏi: “Không phải ngươi mới ra về à? Sao lại quay lại nữa?”
Chàng ta ngạc nhiên: “Về gì chứ? Ta mới tới mà.”
“Ngươi mới đi mà!” Thiên Sơn nhìn chàng ta nói.
“Ta mới bước ra từ y quán, cùng lão Chung tới đây mà.” Gia Cát Minh bước vào, đặt hòm thuốc lên bàn.
Ôn Yến nhìn Chung Phục Viễn, hắn nói: “Không sai, ta ở cùng hắn suốt buổi chiều.”
Cô và Thiên Sơn nhìn nhau, sắc mặt dần ngưng trọng: “Vậy ban nãy ai mới tới đây?”
“Ta đuổi theo ngay!” Nàng ta bỗng lao ra ngoài.
Gia Cát Minh kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì thế? Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Yến kể lại hết mọi chuyện cho chàng ta và Chung Phục Viễn nghe, chàng ta nghe xong thì sắc mặt thay đổi: “Nàng nói hắn cho nàng ngửi lọ thuốc? Chiếc lọ đó vẫn đang ở chỗ của nàng.”
Chàng mở hòm thuốc, lấy một lọ nhỏ ra, nhưng chiếc lọ này giống y hệt cái “Gia Cát Minh” đưa cho cô lúc nãy.
Ôn Yến nhớ ra, ban nãy cô nghe thấy giọng Gia Cát Minh giả không giống lắm, cô cũng hỏi rồi, nhưng người đó nói mình bị viêm họng.
“Hắn ta là giả, mục đích hắn ta đến đây là để ta ngửi chiếc lọ đó, bên trong có độc.” Ôn Yến trầm giọng nói.
“Mau đưa tay để ta bắt mạch cho.” Sắc mặt Gia Cát Minh thay đổi, vội dìu cô ngồi xuống.
Cô nói: “Ta đã vận khí rồi, không vấn đề gì, khí huyết cũng không ngưng trệ.”
Chàng ta bắt mạch giúp cô, quả thật mạch đập không có gì khác thường.
“Mạch đập không có vấn đề, ngoài việc không ngửi được mùi gì, ngươi còn cảm thấy chỗ nào khác thường không?” Gia Cát Minh hỏi.
Ôn Yến lắc đầu: “Không cảm thấy gì cả, đúng rồi, chiếc lọ đó đang ở đây, lúc nãy ta mới cho Thiên Sơn ngửi một lát, nàng ta vừa đứng lên thì thấy chóng mặt.”
“Chỉ ngửi một lát?” Chàng hỏi.
“Đúng thế, Thiên Sơn chỉ ngửi một lát, còn ta đã ngửi nhiều lần, hơn nữa còn hít sâu vào, xem ra nếu có độc, ta phải bị nặng hơn nàng ta.” Ôn Yến nói.
Chung Phục Viễn thở dài: “Sao ngươi lại bất cẩn như thế!”
“Khó lòng phòng bị, ta không hề nghĩ tới bọn họ biết dịch dung thành Gia Cát.”
Chung Phục Viễn nhìn cô: “Ngoài chuyện ngươi không ngửi được ra, thật sự không còn vấn đề nào khác chứ?”
“Tạm thời không có.” Ôn Yến vừa vận khí xong, vẫn thấy khí huyết rất thông suốt.
Gia Cát Minh cảm thấy kỳ lạ nói: “Sao bọn họ lại muốn ngươi không ngửi được gì?”
“Ta không biết, có lẽ không muốn ta tìm được công thức điều chế thuốc giải.” Ôn Yến nói.
Chàng ta ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi vừa nói, người giả mạo ta nói trong túi thơm có xạ hương và long não à?”
“Đúng vậy.” Cô nói.
Gia Cát Minh nói: “Nhưng trước đây chiếc lọ Lương Quang Tường đưa ta không có hai mùi này, chí ít ta không ngửi thấy nó.”
“Do đó, ngươi cho rằng bọn họ đang có ý gì?”
Đầu Gia Cát Minh lóe lên một vài điều: “Trong túi thơm của Khanh Nhi lúc trước không thể có xạ hương, sao con gái có thể đeo thứ này quanh năm chứ? Chuyện này không có khả năng, bản thân nàng ta cũng hiểu tính thuốc, biết dùng xạ hương trong thời gian dài sẽ nguy hại cho cơ thể.”
Ôn Yến sửng sốt, bỗng nghĩ thông nhiều chuyện: “Ý ngươi là người giả mạo đó tới tìm ta, nói trong lọ có xạ hương và long não, thật ra là đang ám chỉ ta, có lẽ đây là điểm mấu chốt của thuốc giải.”
“Cũng có thể, bởi vì hai thứ này đều tiêu diệt độc trùng.”
“Nhưng trong chiếc lọ bọn họ đưa ta không có mùi xạ hương và long não, sao có thể giết chết độc trùng được?”
Gia Cát Minh nghĩ mãi không ra: “Đúng vậy, chúng ta bỏ cổ trùng tươi sống vào chiếc lọ Lương Quang Tường đưa, chúng cũng chết, điều này chứng minh mùi hương trong lọ cũng có thể giết chết độc trùng, không cần xạ hương và long não.”
Hai người đều trầm tư, chuyện này thật kỳ lạ, chẳng lẽ bọn họ cố ý dùng hai thứ này để di chuyển sự chú ý của họ? Nhưng tại sao họ lại làm chuyện rắc rối không công thế chứ?
Hơn nữa, từ lời nói của Lương Quang Tường có thể suy ra, bọn họ không muốn Hoàng thái hậu chết, chỉ hy vọng bà ấy ở lại kinh thành.
“Không, xạ hương và long não không phải thuốc giải, mà là thuốc độc.” Ôn Yến nghĩ tới một số chuyện: “Lúc bọn họ đưa chiếc lọ này cho ta, chưa xảy ra chuyện.”
Gia Cát Minh cũng nghĩ tới: “Không sai, chiếc lọ Lương Quang Tường đưa mới là thuốc giải thật sự, lúc đó mục đích của bọn họ là hy vọng ngươi ở kinh thành nghiên cứu thuốc giải, không cho ngươi rời đi, nên mới cho ngươi một số manh mối về thuốc giải. Sau đó khi các ngươi đi ra ngoài, sẽ bị Lương Khuê và Trương Tiên Huy đưa lên điện, hai người đó sẽ bị Hoàng đế và các đại thần trách mắng, nói cách khác bọn họ không thể lợi dụng Ngự sử đại phu để tiến hành kiềm chế Kỳ, bởi vì chắc chắn Lương Khuê sẽ không dám nói gì, cũng không thể định tội chuyện của ngươi và Kỳ.”
“Do đó, bọn họ xuất hiện ám chỉ ta, xạ hương và long não có thể là thuốc giải, vì muốn cứu Hoàng thái hậu, chắc chắn ta sẽ thử nghiệm, chỉ cần uống hai thứ này vào, Hoàng thái hậu sẽ xảy ra chuyện, ta sẽ không thoát khỏi có liên can, chắc chắn sẽ bị bắt, đến lúc đó…”
“Đến lúc đó, vì cứu ngươi, chắc chắn Kỳ sẽ làm việc thiên vị, như vậy sẽ…” Gia Cát Minh kinh hồn bạt vía nói.
Chung Phục Viễn nghe đến đây thì nổi giận: “Lòng dạ bọn họ thật độc ác, không giết chết Ôn Yến thì không bỏ qua đúng không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.