Chương trước
Chương sau
“Nợ nần ư?” Ôn Yến lặp lại hai từ này, Lý Tuân sẽ nợ gì đây?
“Ngươi có điều tra tình trạng tài chính của hắn không? Ví dụ như hắn có đánh bạc không?” Cô hỏi Vạn Tường.
Vạn Tường nói: “Thuộc hạ đã điều tra rồi, nhưng Lý đại nhân không có thói quen này, thu nhập của hắn rất ổn định, trong phủ có sẵn lương thực, bản thân hắn cũng nhận được bổng lộc, cuộc sống rất sung túc.”
Ôn Yến trầm ngâm một lát: “Chẳng lẽ hắn không nợ tiền?”
Thiên Sơn mở to mắt: “Dù sao cũng không phải nợ tình? Hắn nợ tình ai chứ? Trước đây hắn chỉ thích mình Khanh Nhi, nhưng nàng ta luôn lợi dụng, phụ lòng hắn, nếu thật sự muốn tính toán, nàng ta mới là người nợ tình hắn.”
Vạn Tường nói: “Nhưng nàng ta chết rồi.”
Ôn Yến cũng cảm thấy khó hiểu, chẳng trách nàng luôn thấy Lý Tuân cứ luôn khóa chặt mày, hóa ra hắn đã gặp chuyện như vậy.
Cô hỏi Vạn Tường: “Sau này ngươi có theo dõi điều tra chuyện này nữa không?”
Vạn Tường lắc đầu: “Không, tổ mật thám điều tra hai tháng nhưng không thu hoạch được gì, nên không tiếp tục nữa.”
Ôn Yến nói: “Ngươi tiếp tục ra lệnh tổ mật thám điều tra, nhất định phải tìm cho người đó.”
“Rõ!” Vạn Tường nhận lệnh rồi đi.
Vạn Tường đi rồi, Thiên Sơn mới hỏi cô: “Chủ nhân có nghĩ ra cách nào không?”
Ôn Yến ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Ta cũng không nắm chắc, đợi điều tra ra rồi nói sau.” Loading...
Thiên Sơn khẽ thở dài: “Chẳng lẽ Lý Tuân chưa quên Khanh Nhi ư? Nàng ta thật sự ôm đứa bé đi sao? Ta có thể chấp nhận việc chủ nhân mượn xác hoàn hồn, nhưng ta không thể chấp nhận được việc này xảy ra trên con người ác độc như Khanh Nhi, loại người này giết cha giết tỷ, nên đày xuống mười tám tầng địa ngục mới đúng.”
Ôn Yến cau mày không nói gì, theo từng bước thăm dò, chân tướng không hề sáng tỏ, mà ngược lại ngày càng mờ mịt.
Giờ bọn họ không thể xác định được kẻ địch đứng sau là ai, chỉ có thể suy đoán là Tống Vân Lễ.
Nếu thật sự là hắn, giờ hắn còn chưa xuất hiện đã làm bọn họ sứt đầu mẻ trán, nếu hắn muốn quay trở lại, cô thật sự không biết nên đối phó thế nào.
Giờ trong lòng Ôn Yến cảm nhận được từng làn sóng dữ dội.
Lúc cô chuẩn bị đi ngủ thì Gia Cát Minh tới.
“Ngày đó khi nàng rời đi, ta đã thử nghiệm mấy lần rồi, gần như có thể khẳng định, mùi hương này chính là thuốc giải ngăn chặn cổ độc.”
Ôn Yến gật đầu: “Ngày đó ta cũng có thể xác định rồi, nhưng để đảm bảo hơn, làm thêm mấy cuộc thử nghiệm nữa cũng tốt.”
Cô ngẩng đầu nhìn chàng ta: “Giọng ngươi sao thế?”
Chàng vươn tay xoa mũi: “Ta chỉ bị viêm họng, không sao đâu.”
“Ngươi nên giữ gìn cơ thể, đã tìm được công thức túi thơm chưa?” Ôn Yến hỏi.
“Ta đã nói chuyện với Kỳ hai lần rồi, hắn không tìm thấy công thức túi thơm đó.” Gia Cát Minh không khỏi thất vọng: “Ta vốn cho rằng hắn sẽ ghi nhớ, dù gì hắn và Khanh Nhi cũng là huynh muội nhiều năm, trước đây chuyện gì nàng ta cũng nói với hắn, ta nhớ có một lần, nàng ta làm một chiếc bánh ngọt, Kỳ chỉ nói một câu rất ngon, nàng ta đã quấn quýt nói cách làm bánh, cho thêm nguyên liệu gì vân vân, ta vốn nghĩ rằng nàng ta cũng sẽ nói công thức túi thơm với Kỳ.”
Ôn Yến nói: “Có lẽ đã nói qua rồi, nhưng Kỳ không giống chúng ta, chàng ấy không phải đại phu, không mẫn cảm với dược liệu và hương liệu nên không nhớ kỹ.”
“Ừm, ta cũng tìm sư phụ, nhờ ông ấy ngửi mấy hương liệu rồi, ông ấy viết ra mấy loại nhưng chưa hoàn chỉnh.” Gia Cát Minh lấy một tờ giấy đưa cho cô.
“Đinh hương, bách hợp, long não, bạc hà…” Ôn Yến nghĩ: “Có long não nữa à? Sao ta không ngửi thấy thế? Không phải mùi long não rất gắt mũi ư? Đáng lý ta nên ngửi thấy mới đúng.”
“Thật ra ta cũng không ngửi thấy, nói cách khác mùi long não này rất rất nhạt, có lẽ cho thêm chút đinh hương, hoặc bị các mùi khác lấn át, ta thấy phía sau còn viết xạ hương, mùi xạ hương nồng như thế, lấn át mùi long não cũng là chuyện bình thường.”
Ôn Yến nói: “Xạ hương?”
Cô không khỏi ngạc nhiên: “Sao ta không ngửi thấy những mùi này vậy? Hơn nữa, ta nhớ trước đây túi thơm Khanh Nhi không có mùi xạ hương, phải biết rằng, một cô gái chưa thành thân không thể đeo túi có xạ hương được?”
Gia Cát Minh cảm thấy kỳ lạ nói: “Ngươi không ngửi thấy mùi long não và xạ hương à? Có thể ngươi không ngửi thấy mùi long não, dù sao nó cũng chỉ là một mùi rất nhạt, nhưng mùi xạ hương rất nồng mà.”
Ôn Yến cầm lọ nhỏ lên cẩn thận ngửi một lát, không khỏi ngạc nhiên: “Ta thật sự không ngửi thấy, hơn nữa cảm thấy có mùi thối nào đó rất nồng không nói ra được, không giống như lúc trước ta đã ngửi, đồng thời hình như mấy mùi khác cũng nhạt đi rất nhiều, ta chỉ ngửi thấy mùi nhàn nhạt.”
Gia Cát Minh nói: “Không thể nào, lúc nãy ta vẫn còn ngửi thấy mà, mùi vẫn chưa tan đâu.”
Chàng ta nhận lấy ngửi một lát: “Đâu có, mùi vẫn rất rõ mà, hơn nữa, mùi xạ hương cũng ngày càng nồng nặc.”
Ôn Yến cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ khứu giác cô xảy ra vấn đề?
Nhưng nếu khứu giác cô xảy ra vấn đề, sao cô có thể ngửi thấy những mùi khác nhưng không thể ngửi thấy mùi xạ hương nồng nặc như thế chứ?
Cô không kịp suy nghĩ nhiều: “Long não và xạ hương đều là vị thuốc tốt để diệt trùng, có lẽ đây là hai loại thuốc chính, ngươi thử dùng nó để chữa trị cho Hoàng thái hậu xem có đạt được hiệu quả không?”
Gia Cát Minh nhìn cô: “Ngươi thật sự không ngửi ra hai mùi này à?”
“Không ngửi ra, hơn nữa, ta cảm thấy Khanh Nhi sẽ không dùng xạ hương để điều chế túi thơm, nhưng kỳ lạ ở chỗ sao ngươi và sư phụ hương liệu đều ngửi thấy nó.” Ôn Yến nói.
Gia Cát Minh nhìn cô: “Vậy ngươi có ngửi thấy mùi nào khác không?”
“Có, ngoài một mùi kỳ lạ thì có mùi đinh hương, bách hợp nhàn nhạt, chỉ là không ngửi ra mùi long não và xạ hương thôi.” Cô nói.
“Chuyện này thật kỳ lạ, sao có thể như thế? Ngươi ngửi lại xem.” Gia Cát Minh đưa chiếc lọ cho cô.
Ôn Yến nhận lấy, lại hít sâu một hơi, lần này cô không ngửi thấy mùi gì cả.
Đầu cô trống rỗng, xảy ra chuyện gì vậy?
“Sao thế?” Chàng ta thấy vẻ mặt khẽ thay đổi của cô thì vội hỏi.
Cô nói: “Ta không ngửi ra mùi gì cả.”
Gia Cát Minh kinh ngạc: “Sao lại không ngửi ra gì cả? Xảy ra chuyện gì vậy? Ban nãy ngươi còn nói ngửi thấy mùi đinh hương và bách hợp mà.”
Thiên Sơn đứng bên cạnh nghe vậy thì không khỏi ngạc nhiên, tiện tay tháo túi thơm của mình xuống đưa cho Ôn Yến: “Người thử ngửi túi thơm của ta xem.”
Cô lại hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch: “Không có mùi gì cả.”
Thiên Sơn cầm túi thơm của mình lên ngửi một lát: “Không thể nào, vẫn rất thơm mà.”
Gia Cát Minh cũng cầm lên ngửi rồi từ từ đặt xuống: “Ôn Yến, rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Cô lắc đầu: “Không có, ta không thấy khác thường chỗ nào hết.”
Nhưng ban nãy nàng còn ngửi ra mùi, nhưng giờ bỗng không ngửi thấy gì hết, chuyện này thật kỳ lạ.
Gia Cát Minh nhìn nàng: “Đưa tay ngươi đây, ta bắt mạch cho.”
Ôn Yến giơ tay lên, đặt lên bàn để chàng ta bắt mạch cho.
“Không sao mà, mạch đập rất ổn định, không có gì khác thường, sao lại không ngửi ra gì nhỉ? Có phải ngươi bị nghẹt mũi không?” Gia Cát Minh nói.
Cô hít hít mũi, không nghẹt mà, cô còn cảm thấy mũi mình rất thông suốt.
Nhưng giờ cô thật sự không ngửi thấy mùi gì cả, căn phòng này vốn có mùi thảo dược nhưng giờ cô không ngửi ra nữa.
Chuyện này xảy ra trong chốc lát, cô không biết mình xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.