Lãnh Ninh nói kết quả mở quan tài cho Ôn Yến biết, thi thể đã sớm phân hủy, chỉ còn lại bộ xương.
“Khanh Nhi đã chết rồi, điều này ta có thể chắc chắn, chính tay ta đã chôn cất nàng.”
Nhưng Ôn Yến không lạc quan như thế: “Người đã chết rồi, nhưng linh hồn không chết.”
Lãnh Ninh sửng sốt: “Ý ngươi là nói mượn xác hoàn hồn ư?”
“Ta cũng mượn xác hoàn hồn mới sống lại, do đó chuyện này cũng không có gì lạ.” Ôn Yến luôn cho rằng Khanh Nhi chưa chết, nếu không phải chính nàng ta điều khiển cổ độc, sao có thể chuẩn xác thế được?”
“Ngươi lo lắng cũng đúng, nhưng nếu Khanh Nhi chưa chết, vậy nàng ta đang ở đâu? Là ai có năng lực có thể giúp nàng ta mượn xác hoàn hồn?” Lãnh Ninh nghĩ mãi không ra.
Ôn Yến nghĩ đến Tống Vân Lễ, nếu cô đoán không sai, có lẽ nàng ta đang ở bên hắn.
Nhưng cô không thể đoán được tâm trạng hiện tại của nàng ta?
“Dù gì nàng ta cũng xuất hiện, chúng ta cứ chờ đợi trước đã.” Cô nói.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Lãnh Ninh vội đứng dậy: “Ta đi đây, nếu ngươi còn chuyện gì muốn làm, trời tối ta sẽ hẹn Lý Tuân tới chỗ ngươi.”
Ôn Yến biết Thiên Sơn đã về rồi, hắn đang trốn nàng ta.
Cô kéo cánh tay hắn: “Ngươi đi nhanh như thế làm gì? Có chuyện gì thì ngồi xuống chúng ta nói chuyện với nhau.”
Lãnh Ninh gượng cười: “Ta không muốn nói gì hết, cả ngày ngươi chỉ có thái độ này, chúng ta thật sự không có gì để nói.” Loading...
Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630928/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.