Ôn Yến quyết định nghe theo ý kiến của Gia Cát Minh: “Như vậy đi, ta ở lại đây, ngươi vào cung gặp Kỳ, và hẹn chàng chiều mai đi dạo ở kinh thành cùng ta.”
Gia Cát Minh cười nói: “Vậy là đúng rồi, không cần phải trốn tránh đâu, càng dè dặt cẩn thận càng dễ bị bọn họ moi móc ra thà rằng cứ đường đường chính chính mà qua lại với nhau.
Gia Cát Minh vào cung, nói hết mọi tin tức nắm bắt được cho Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ nhớ đến túi thơm của Khanh Nhi, quả thực, chàng biết được một số hương liệu và phương thuốc, nhưng không biết được toàn bộ.
“Ngày mai ta sẽ xuất cung, ngươi ngửi kĩ mùi hương đó cho ta, ta nhớ muội ấy vẫn luôn thích hương liệu, muội ấy đã từng làm túi thơm, làm mấy loại liền, mùi hương đều hơi hơi giống nhau.”
“Nếu là vậy thì lại không dễ xử lí, ai biết được là loại nào chứ?” Gia Cát Minh nhíu mày.
“Cái này thì phải nghiên cứu.”
Chàng ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh: “Là ngươi khuyến khích Ôn Yến qua lại với ta?”
Gia Cát Minh uống một ngụm trà: “Đúng vậy, nhưng không phải là vì muốn hai người vui vẻ ở cạnh nhau, quả thực thần suy nghĩ thấy đó cũng là sự thật, cớ gì mà cứ phải trốn tránh như vậy? Chuyện đó của hai người, rất nhiều đại thần đã biết rồi, chỉ là bây giờ đang giả hồ đồ mà thôi.”
“Ngươi nói cũng có lí, quả thực, trẫm thấy mình không có gì phải hổ thẹn, trẫm chưa bao giờ quan tâm đến việc những đại thần kia sẽ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630923/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.