Ôn Yến ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Lãnh Ninh: “Ta và Gia Cát sẽ ở lại nghiên cứu thuốc giải, còn ngươi hãy cùng với Thiên Sơn đi khai quật mộ phần của Khanh Nhi.”
Lãnh Ninh bình thản nói: “Tôi đi một mình cũng được, không cần phải dẫn Thiên Sơn theo làm gì.”
Ôn Yến nhíu mày: “Hiện tại chuyện ngập đầu ngập cổ thế này hai người đừng hờn giận vớ vẩn nữa được không vậy?”
Lãnh Ninh gượng cười: “Không phải tôi gây chuyện, nàng ấy mới là người gây chuyện.”
Gia Cát Minh cười nói: “Không sai, anh chàng này đến đây là để tìm tôi kể khổ, chỉ vì nghe chuyện của hắn và Thiên Sơn mà lỗ tai của tôi sắp đóng kén tới nơi rồi.”
Ôn Yến nói: “Ngươi và Thiên Sơn đã ngồi lại nói chuyện rõ ràng với nhau chưa? Đã biết vấn đề nằm ở đâu chưa?”
Lãnh Ninh thở dài: “Nói kiểu gì bây giờ? Mỗi lần nhắc tới chuyện này, nàng đều nổi cơn thịnh nộ rồi nói một câu duy nhất, dời ngày, nhưng dời đến ngày nào thì nàng ấy chẳng nói, hơn nữa nếu nàng đã quyết định gả cho tôi thì tại sao còn muốn dời ngày chứ? Chúng ta cũng chẳng còn nhỏ nữa.”
“Ta kiến nghị ngươi và Thiên Sơn hãy nói chuyện rõ ràng với nhau để tìm cho ra vấn đề.” Cô cũng biết được phần nào tâm lý của Thiên Sơn, không ngoài việc nàng ta cảm thấy sau khi kết hôn, cuộc sống trước đây sẽ thay đổi, kỳ thực Thiên Sơn là một người luôn cảm thấy không an toàn, nàng ấy rất sợ sự thay đổi, chính nỗi sợ ấy đã mang đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630922/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.