Lương Quang Tường giải thích: “Võ công của mấy người mật thám không phải là điểm lợi hại nhất, lợi hại nhất chính là khả năng ngụy trang và khinh công, nên, bọn chúng muốn thăm dò tin tức đều rất thuận lợi.”
Lăng thái quý phi rõ ràng rất ngạc nhiên: “Nếu như nàng ta nói chuyện này cho Tống Vĩnh Kỳ biết thì phải làm sao?”
“Sẽ không, nàng ta không phải là một người như vậy, hơn nữa, nhãn điểm của nàng ta không ở đây mà là ở việc hoàng thái hậu trúng độc.”
“Nắm được điểm yếu này của chúng ta, nàng ta có thể khống chế chúng ta, giống như Tống Vân Lễ, ngươi đừng thấy nàng ta cao thượng như vậy.” Lăng thái quý phi không vui nói.
Lương Quang Tường giải thích: “Không phải ta thấy nàng ta cao thượng, mà là nàng ta không cần phải lợi dụng và khống chế chúng ta, bây giờ ta vẫn là người của Phi Long môn, chỉ cần nàng ta hạ lệnh, ta không thể kháng lệnh, trừ khi ta thật sự rời khỏi Phi Long môn.
“Chuyện rời khỏi Phi Long môn, chàng suy nghĩ thế nào rồi?” Lăng thái quý phi hỏi.
Lương Quang Tường im lặng một lúc, khẽ nói: “Suy nghĩ thêm một chút.”
Lăng thái quý phi biết hắn khó xử, dì sao thân phận của Phi Long môn, là bắt đầu từ tổ tiên của hắn, một khi hắn rời khỏi Phi Long môn, là vì Tống Vân Lễ mà phản bội lại Phi Long môn, không giống với việc đơn thuần rời đi.
Bà ta không muốn hắn khó xử.
Bà ta biết chính bà ta là người đã đẩy hắn vào tình huống khó xử này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630913/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.