Ôn Yến cũng không muốn làm khó ông ta, dù sao tình hình cũng chưa rõ ràng: “Ta đến thăm Lăng quý thái phi một chút.”
Sắc mặt Lương Quang Tường cũng không buông lọng, thậm chí còn lo lắng hơn: “Ồ, môn chủ và Quý thái phi có tình cảm tốt như vậy sao? Còn cố tình lặn lội đường xa đến đây thăm bà ấy!”
Ôn Yến thản nhiên nói: “Cũng là người quen, tụ tập một chút cũng không phải là không thể.”
Lương Quang Tường gật đầu: “Đúng vậy, gặp mặt cũng tốt.”
Ôn Yến nói: “Nhưng ông lại rất kỳ quái, nói là đi săn lại không mang cung tên, chỉ cầm theo một thanh kiếm dài.”
Lương Quang Tường không được tự nhiên nói: “Có, chỉ là đang ở trong tay thị vệ, thuộc hạ đến trước tìm kiếm xem nơi này có còn mồi nào để săn giết hay không.”
“Thì ra là thế!” Ôn Yến nhàn nhạt cười: “Vậy ta cũng không cản trở việc đi săn của Thái úy.”
Cô hướng Thiên Sơn nói: “Đi thôi!”
Thiên Sơn đáp: “Vâng, chủ nhân!”
Lương Quang Tường khom người chào: “Thuộc hạ cung tiễn môn chủ.”
Ôn Yến đi được hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn Lương Quang Tường: “Ông nếu đã gọi ta một tiếng môn chủ, chính là thừa nhận bản thân bây giờ vẫn là người của Phi Long môn, vậy ta khuyên ông một câu, lên núi nhiều cuối cùng sẽ gặp hổ, mong Thái úy suy nghĩ lại những việc làm phía sau của mình.”
“Môn chủ có ý gì?” Lương Quang Tường đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt chợt lóe lên tia hung dữ, Thiên Sơn thấy thế, lập tức chắn trước mặt Ôn Yến.
Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630912/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.