Bà che mặt, hít sâu mấy hơi mà nước mắt vẫn cứ tuôn trào, Dung Quý thái phi đưa tay ôm lấy bà: “Được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa mấy đứa bé quay lại nhìn thấy thì lại tưởng rằng tỷ không vui, không thích bọn chúng, lúc nãy ta khóc, bọn chúng cũng nghĩ là ta buồn, mấy đứa bé nhạy cảm lắm!”
Hoàng Thái hậu bị dọa sợ, vội vàng ngừng khóc: “Ai gia đương nhiên là thích rồi, sao lại không thích bọn chúng chứ? Nằm mơ cũng chưa từng nghĩ như vậy mà…”
Nói rồi bà lại bắt đầu nghẹn ngào.
Ôn Yến liếc mắt nhìn Dung Quý thái phi một cái, Dung Quý thái phi liền đứng dậy lui về đứng phía sau nàng.
Ôn Yến ngồi xuống, lấy khăn tay giúp bà lau nước mắt rồi mới nhẹ giọng khuyên bảo: “Người nằm xuống trước đã, để dân nữ bắt mạch giúp người.”
Nàng đỡ Hoàng Thái hậu nằm xuống, lấy gối mềm kê giúp bà, Hoàng Thái hậu chậm rãi nằm xuống gối, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng giảm bớt cảm giác choáng váng.
Ôn Yến mở hòm thuốc ra, lấy từ trong hòm ra một chiếc bình sứ, vừa mở bình ra liền có một mùi hương vô cùng hắc mũi bay ra, Dung Quý thái phi vừa ngửi thấy mùi này thì hắt hơi mấy cái liền.
Ôn Yến đổ một ít ra lòng bàn tay, chà xát hai bàn tay vào nhau cho nóng lên rồi đặt vào trên ấn đường và huyệt Thái Dương của hoàng thái hậu.
Vừa ngửi thấy thì Hoàng Thái hậu có cảm giác như muốn nôn ra, vì cái mùi hương ấy xông vào mũi thực sự rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630873/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.