“Kinh Mặc, Trọng Lâu, ra đây nào!” Anh ta dừng xe ngựa ở ngoài sân nhỏ rồi lao vào bên trong gọi to một tiếng.
“Cha nuôi, người về rồi?” Hai bóng nhỏ giống như cơn lốc từ trong nhà lao ra, vây quanh anh ta vui vẻ hô lên.
“Về rồi!” Mỗi tay Chung Phục Viễn ôm lấy một bé, thơm mỗi bé một cái nói: “Ở nhà có ngoan không nào?”
“Ngoan ạ!” Kinh Mặc chỉ vào Trọng Lâu nói: “Nhưng đệ đệ không ngoan, khiến cho mẹ tức giận.”
Trọng Lâu hất quai hàm lên: “Không phải đệ đệ, hơn nữa cũng không phải ta khiến cho mẹ tức giận, mẹ chưa từng giận ta.”
“Sao lại không chứ? Hôm qua đệ mang Đầu Than ra ngoài, lăn lộn khiến cả người dính đầy bùn đất, y phục bẩn đến giờ vẫn chưa giặt đâu.” Kinh Mặc trách cứ nói.
Chung Phục Viễn véo tai cậu bé một cái: “Ái chà, như vậy quả thật không ngoan rồi, lăn lộn bùn đất mà không chờ cha nuôi trở về, khi còn bé cha nuôi rất thích chơi bùn đất.”
Kinh Mặc tức giận nói: “Cha nuôi, cha không thể nối giáo cho giặc.”
“Ơ.” Chung Phục Viễn ngạc nhiên nói: “Cô nương nhà ta thật thông minh, còn biết dùng cả thành ngữ, khi cha nuôi bé như con, cũng chỉ biết ăn với ăn mà thôi.”
“Con cũng biết, con cũng biết.” Trọng Lâu khoe khoang nói: “Cha nuôi anh minh thần võ, tiêu sái lỗi lạc, mẹ xinh đẹp hào phóng, mẹ với cha nuôi cấu kết làm việc xấu, rắn chuột một ổ…”
“Dừng dừng dừng.” Chung Phục Viễn trợn mắt líu lưỡi: “Cái gì mà cấu kết làm việc xấu, rắn chuột một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630860/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.