Trong phút chốc khi cửa cung Thải Vi từ từ bị đóng lại, Thiên Sơn và Bát Nương ngoảnh lại nhìn, cả hai đều trông buồn bã.
Trong lòng các nàng, cánh cửa này đóng lại tương đương với sự kết thúc của một thời đại.
E là chủ nhân của các nàng sẽ không bao giờ quay trở lại.
Mấy ngày sau, đạo trưởng gửi tin tức về Ôn Yến đến cho Tống Vĩnh Cung để chàng ta chuyển lời cho Tống Vĩnh Kỳ, nói là Ôn Yến đã tỉnh lại nhưng không giữ được đứa bé, hơn nữa ký ức của Ôn Yến cũng bị mất hết. Cô sẽ mãi mãi không nhớ về người tên Tống Vĩnh Kỳ này và những thứ đã từng diễn ra ở kinh thành.
Ý của đạo trưởng là khiến Tống Vĩnh Kỳ hoàn toàn quên Ôn Yến, coi như cô chưa từng xuất hiện, người chàng yêu trước đây không tồn tại.
Tống Vĩnh Cung đã bàn bạc với Vương phi, cả hai đều cảm thấy nói như vậy quá tàn nhẫn, nhưng đôi khi sự tàn nhẫn mới có thể khiến người ta dốc sức để quên đi.
Do đó, Tống Vĩnh Cung kể lại lời của đạo trưởng không sót một từ nào cho Tống Vĩnh Kỳ nghe.
Sau khi nghe xong, Tống Vĩnh Kỳ nhếch môi mỉm cười: “Như thế thật tốt, nàng ấy đã quên ta, tương đương với việc quên đi nỗi đau. Sau này nàng ấy có thể sống hạnh phúc, có thể làm chuyện mình muốn và sẽ không bị ta làm tổn thương nữa.”
Như thể sợ Tống Vĩnh Cung không tin, chàng nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Bây giờ Trẫm là Hoàng đế, việc Trẫm cần làm rất rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630859/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.