Sau khi Ôn Yến ra khỏi hồ nước, toàn trên trên dưới đều là dấu đỏ giống như sắp chảy máu.
Tống Vĩnh Kỳ ấm áp bôi thuốc cho cô, bôi toàn thân, nhón tay của chàng đem theo sự thương tiếc, mỗi chỗ đều bôi rất cẩn thận. Sau đó, chàng mặc lại đồ ngủ cho Ôn Yến, nhìn cô, nói: “Nàng nghỉ ngơi trước, ta còn có chuyện cần làm!”
Ôn Yến duỗi tay kéo chàng, ngước mắt hỏi: “Chàng không muốn biết tối nay cuối cùng đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn nàng: “Chuyện tối nay, nàng vui không?”
Ôn Yến sững sờ, không rõ ý của chàng.
Tống Vĩnh Kỳ vươn tay che mắt nàng, hôn lên tóc nàng: “Chuyện xảy ra tối nay, để nó qua đi, chuyện không vui đừng nhớ nữa, chúng ta cùng nhau quên nó đi được không?”
Ôn Yến nhìn chàng chăm chú: “Thiếp tối nay bị người ta hạ độc!”
Tống Vĩnh Kỳ cười nhạt, ánh mắt dừng trên mặt nàng một lát, mới nói:”Nàng bị hạ độc, mà nàng không biết?”
“Thiếp không biết cũng không kỳ quái…”
“Ta tận mắt thấy nàng kiểm tra rượu, cây châm đó của nàng có thể thử động, nhưng, châm không đổi màu, nàng cũng không trúng độc.” Giọng của Tống Vĩnh Kỳ rõ ràng trống rỗng, giống như truyền tới từ địa ngục: “Mà rượu hôm nay, không phải chỉ mình nàng uống, thức ăn tối nay, cũng không phải mình nàng ăn.”
Ôn Yến không nói nữa, im lặng nghe chàng nói, trong lòng từ từ sinh ra thất vọng. Chàng không tin cô!
Ánh mắt chàng nhìn cô: “Như vậy, nàng nói nàng bị người ta hạ độc ở đâu?” Loading...
Ánh mắt chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630826/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.