Trương đại công tử nhìn Ôn Yến cùng Thiên Sơn đều giống như không quá tin tưởng, vội nói: “Thiên Sơn cô nương, cô nhìn thử trên cánh tay phải có một vết bỏng không? Chính vì vết bỏng này mới khiến bà vú dẫn muội rời đi.”
Thiên Sơn nhìn chằm chằm Trương đại công tử, lại ngoảnh đầu nhìn Ôn Yến, thấy Ôn Yến cũng ngẩng đầu nhìn nàng, có chút nghi vấn, nàng quay lại, nói: “Ta không biết!” Nói xong liền chạy đi.
Ba vị Trương đại công tử muốn đuổi theo, bị Ôn Yến gọi lại, nói: “Không cần đuổi, để nàng ta bĩnh tĩnh một chút!”
Lãnh Ninh thần sắc cổ quái, luôn lạnh nhạt quan sát, trong lòng của hắn thầm nói: Thiên Sơn cô nương này vậy mà là con gái thất tán của sư nương? Thật là khéo mà! Chỉ là sư nương hiện nay sinh tử không rõ, bà ấy chắc cũng không biết con gái của mình đang ở trước mắt. Nếu bà ấy không tỉnh, há không phải đến chết cũng không gặp được con gái của mình sao? Nghĩ đến điều này, trong lòng hắn có chút buồn.
Ôn Yến nhìn Tư Không đại nhân, hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nếu nói Thiên Sơn là người của nhà các ngươi, tại sao nàng ta lại cho rằng bản thân là cô nhi?”
Tư Không đại nhân bởi vì Ôn Yến đã cứu hai người thân của ông ta, lại thêm chuyện Thiên Sơn nói Tiên Thái hậu trước khi mất chỉ hôn, ông ta tuy còn chưa chọn bên nào, nhưng ông ta cũng không phải trái tim sắt đá gì, hiện nay sự bài xích và ác cảm đối với Ôn Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630819/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.