Chương trước
Chương sau
Trương đại công tử nhìn Ôn Yến cùng Thiên Sơn đều giống như không quá tin tưởng, vội nói: “Thiên Sơn cô nương, cô nhìn thử trên cánh tay phải có một vết bỏng không? Chính vì vết bỏng này mới khiến bà vú dẫn muội rời đi.”
Thiên Sơn nhìn chằm chằm Trương đại công tử, lại ngoảnh đầu nhìn Ôn Yến, thấy Ôn Yến cũng ngẩng đầu nhìn nàng, có chút nghi vấn, nàng quay lại, nói: “Ta không biết!” Nói xong liền chạy đi.
Ba vị Trương đại công tử muốn đuổi theo, bị Ôn Yến gọi lại, nói: “Không cần đuổi, để nàng ta bĩnh tĩnh một chút!”
Lãnh Ninh thần sắc cổ quái, luôn lạnh nhạt quan sát, trong lòng của hắn thầm nói: Thiên Sơn cô nương này vậy mà là con gái thất tán của sư nương? Thật là khéo mà! Chỉ là sư nương hiện nay sinh tử không rõ, bà ấy chắc cũng không biết con gái của mình đang ở trước mắt. Nếu bà ấy không tỉnh, há không phải đến chết cũng không gặp được con gái của mình sao? Nghĩ đến điều này, trong lòng hắn có chút buồn.
Ôn Yến nhìn Tư Không đại nhân, hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nếu nói Thiên Sơn là người của nhà các ngươi, tại sao nàng ta lại cho rằng bản thân là cô nhi?”
Tư Không đại nhân bởi vì Ôn Yến đã cứu hai người thân của ông ta, lại thêm chuyện Thiên Sơn nói Tiên Thái hậu trước khi mất chỉ hôn, ông ta tuy còn chưa chọn bên nào, nhưng ông ta cũng không phải trái tim sắt đá gì, hiện nay sự bài xích và ác cảm đối với Ôn Yến cũng từ từ tiêu tán, nghe cô hỏi như vậy, liền biết cô có ý muốn giúp, bèn ngồi trước mặt Ôn Yến, thở dài một tiếng, từ từ kể lại! Loading...
“Năm đó, phu nhân sinh liền ba nhi tử, khiến người khác ghen tỵ, chỉ là trong lòng lão phu luôn mong có một nữ nhi, đều nói con gái là viên ngọc trên tay, là áo bông nhỏ của cha mẹ. Nhưng, năm đó phu nhân sau khi sinh xong ba nhi tử, thân thể không tốt, rồi bị bệnh, thường xuyên bị ngất, đau ngực, thắt ngực. Đại phu cũng nói tình trạng thân thể như này, không thích hợp sinh con nữa. Vì nghĩ cho thân thể của nàng ấy, hết cách, phu thê chúng ta chỉ từ bỏ suy nghĩ muốn sinh con gái. Khi đó, vừa hay phu nhân của Tĩnh Quốc hầu mang thai sinh hạ một bé gái, lúc đó phu nhân Tĩnh Quốc hầu ôm đứa bé ôm cung tham gia cung yến, vừa vặn phu nhân nhà ta cũng đi, đưa bé đó mũm mĩm trắng hồng, rất đáng yêu, lão phu vừa nhìn là không muốn buông tay, trừ Hoàng hậu nương nương tối đó ôm ra, lão phu cũng mặt dày hỏi phu nhân Hầu gia cho lão phu ôm đứa trẻ một lúc không, phu nhân cũng thấy lão phu như thế, sau khi hồi phủ lại muốn vì lão phu nạp thiếp, lão phu nhất quyết cự tuyệt. Chỉ là, nàng ấy sắp xếp một nữ tử vào phủ, nữ nhân đó tên Tiểu Liên, nàng ấy muốn ta nạp cô ta làm thiếp, lão phu đương nhiên từ chối. Nàng ấy nói muốn nhận cô ta làm muội muội, ở lại trong phủ, lão phu lúc đó biết ý định của nàng là muốn lão phu ở gần cô ta lâu ngày nảy sinh tình cảm. Phu thê nhiều năm, lão phu như thế nào không biết tâm tư của nàng ấy? Nữ nhân kia ở lại trong phủ hai tháng, lão phu liền đem tặng cho một thị vệ. Tú Anh thấy lão phu cố chấp như vậy, không quản thân thể của mình, tìm đại phu điều dưỡng cơ thể một tháng, rồi mang thai. Chỉ là giai đoạn đầu thai kỳ, cơ thể nàng ấy xuất hiện các triệu chứng không thích hợp, đại phu cũng nói nàng nếu như cưỡng ép giữ thai, sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Không có con gái, chỉ là một điều hối tiếc trong lòng lão phu, chỉ là hối tiếc thôi, trong cuộc sống của lão phu vẫn như cũ hoàn chỉnh. Nhưng nếu mất nàng ấy, lão phu sống cũng không vui vẻ nữa. Cho nên, vào cung cầu ngự ý cho một liều thuốc phá thai, muốn lừa nàng ấy uống. Dù lão phu tính kỹ như nào, nàng ấy cũng hiểu rõ phu quân của mình, nàng ấy trốn đi. Đoạn thời gian đó, lão phu quả thật như bị điên, ở khắp nơi tìm nàng ấy. Vì để tìm nàng ấy, lão phu phạm phải một lỗi sai, chuyện này khiến Hoàng thượng tức giận, phụ thận chịu thay cho ta, ở trên triều nhận lấy tội danh kia, bị Hoàng thượng ban chết. Lúc đó, là Tiên Thái hậu cứu phụ thân…”
Tư Không đại nhân nói đến đây, sắc mặt toát ra vẻ tội lỗi, đây cũng là nguyên nhân lão phu nhân luôn nhắc Phi Long Môn đối với Trương gia có ơn.
Mọi người đều không có cắt lời của ông ta, mặt khác, sắc mặt ba vị Trương công tử đều rất sốc. Mặc dù chuyện này họ đều biết, nhưng vì phụ thân của họ luôn ẩn nhẫn, chưa từng kể cho ai nửa câu, cho nên cũng không biết cảm xúc của Tư Không đại nhân khi đó đã suy sụp đến mức độ nào. Mà Ôn Yến nghe ông ta nói là vì bị thu hút bởi đứa bé mà Hầu gia ôm vào cung, trong lòng không ngừng kinh ngạc, cô khẽ thở dài, trên đời thật là kỳ diệu. Năm đó, Tĩnh Quốc hầu phu nhân ôm con gái mới sinh vào cung chắc là Dương Bạch Lan? Vậy là bởi vì nàng, Thiên Sơn mới có thể sinh ra.
Tư Không đại nhân uống ngụm nước, dư quang nhìn thê tử đang nằm trên giường, ông ta khẽ thở dài, ngữ khí đã chút hạnh phúc: “May mắn, cuối cùng nàng ấy cũng trở lại, nhưng, chuyện đó đã tổn thương đến nàng ấy, vì sinh hạ đứa trẻ đó, nàng ấy thiếu chút nữa bồi thêm cả tính mạng.”
Đối với chuyện đã xảy ra, ông ta nói mà còn kinh tâm một trận, đoạn hồi ức đau khổ đó ông ta không muốn nói nhiều, chỉ là kể lướt qua, Ôn Yến thấy sắc mặt ông ta có chút biến, lại nhớ đến Trấn Nguyên Vương phi lúc sinh con cũng gặp muộn vàn khó khăn, khi đó Trấn Nguyên Vương gia hình như cũng suy sụp, nhớ lại, Tư Không cũng thế yêu sâu đậm thê tử!
“Sau khi sinh đứa bé, là con gái, nó gần như được đổi lấy bằng tính mạng của nàng ấy, lão phu coi con bé như minh châu, lấy tên Trương Minh Châu. Tú Anh sau sinh cơ thể luôn không hồi phục tốt được, thậm chí có mấy lần sốt cao không giảm, tự nhiên không có cho con bú. Vì thế thuê một vú nuôi, nàng ấy biết Tiểu Liên sau khi sinh con thì bị phu quân chối bỏ, nàng ấy cảm thấy mình có lỗi, nếu không phải nàng ấy đưa Tiểu Liên vào phủ, lão phu cũng sẽ không đưa cô ta cho thị vệ đó, cô ta cũng không chịu đau khổ như vậy. Nàng ấy tìm Tiểu Liên, Tiêu Liên tự đề xuất sẽ làm vú nuôi của con bé, cô ta nói con của mình không thể chăm sóc được, hy vọng có thể chăm sóc Minh Châu.”
Tư Không đại nhân cau mày, nhíu chặt thành hình chữ xuyên, môi hơi mím lại, mang sự đau khổ.
Ông ta tiếp tục nói: “Nhưng, chúng ta đều nhìn nhầm cô ta, cô ta muốn làm vú nuôi của Minh Châu, là muốn báo thù. Cô ta dùng mọi thủ đoạn khiến Minh Châu không khỏe rồi mắc bệnh. Lúc đó mọi người đều cho rằng Minh Châu là sinh non, trời sinh thân thể yếu ớt, mà không ngờ là cô ta động tay động chân. Bởi vì không có người biết, cô ta càng làm tới, khi Minh Châu lên hai tuổi, cô ta cố ý đổ dầu hỏa lên cánh tay Minh Châu, sau đó châm lửa. Chuyện này bị nha hoàn nhìn thấy, lập tức đi bẩm báo mẫu thân, mẫu thân tức giận một trận, muốn đưa cô ta vào cung, là Tú Anh cầu tình, nói sẽ cô ta rời khỏi đây, sau đó mẫu thân không cản được Tú Anh, cô ta giả vờ rất đau khổ, quỳ xin Tú Anh tiếp tục nhận giữ cô ta. Tú Anh đau lòng cho con, tự nhiên không thể giữ cô ta lại, nhưng không ngờ cô ta lại ôm Minh Châu trốn đi. Lúc đó Tú Anh chịu đả kích rất lớn, bệnh nằm liệt giường. Chuyện này chúng ta đi báo quan, dùng thời gian hai năm mới tìm thấy cô ta, cô ta nói là vứt Minh Châu dưới chân núi ngoại thành, hơn nữa cô ta cũng trộm đi một cây trâm ở trên người Tú Anh. Núi đó thú nữ nhiều, chúng ta khi đó đều nghĩ đứa bé bị thú dữ ăn rồi. Nhưng duy nhất Tú Anh không tin, vẫn như cũ phái người đi tìm, nàng ấy cảm thấy sẽ có người tốt đi qua, ôm Minh Châu đi và nuôi dưỡng nó. Tìm nhiều năm, một mực không có tin tức. Cứ thế đến hôm nay thấy cây trâm của Thiên Sơn cô nương…”
Ông ta nhìn thẳng Ôn Yến, sắc mắt lo lắng mà cầu khẩn: “Nương nương, lão phu cả đời chưa từng cầu xin ai, nhưng, lúc này phải cần xin người, đi xem thử trên cánh tay của Thiên Sơn cô nương có vết bỏng không? Hoặc, người biết thân thế của nàng ta không? Nàng ta ra nhập Phi Long Môn như thế nào?”
Ôn Yến nhớ một lần cô cho Thiên Sơn bộ quần áo, Thiên Sơn đã cởi trước mặt cô, trên cánh tay phải có vết bỏng. Vết bỏng và vết thương đao kiếm không giống nhau, Nếu là vết thương do đao kiếm gây ra, khi chữa khỏi sẽ không để lại sẹo. Nhưng vết bỏng đều sẽ để lại sẹo. Lúc đó cô có hỏi Thiên Sơn, Thiên Sơn cũng nói sao ra nguyên nhân lý do bị bỏng.
Cô nói: “Trên tay Thiên Sơn quả thật có vết bỏng, nhưng, thân thế của nàng ta ta cũng không rõ. Chỉ nghe nàng ta nói nàng ta là cô nhi, lớn lên ở Phi Long Môn, là do Duyên cô cô nuôi dưỡng và dạy cho võ công. Duyên cô cô nói mẫu thân của Thiên Sơn đã chết rồi, cây trâm đó là di vật mà mẫu thân nàng ta để lại, cho nên nàng ta rất trân trọng nó.”
Lãnh Ninh nghe đến đây, xen lời: “Đúng thế, hôm đó ân sư ở trong nhà tuyệt thực, trò không vui, bèn đi Thái Vi cung thông báo Hoàng Quý Phi, sau cùng Thiên Sơn cô nương xảy ra tranh chấp, dẫn đến cây trâm của cô nương ấy bị rơi nứt, cô ấy đã rất tức giận, đã đánh trò một trận.”
Hắn dùng hai từ đánh đập, có thể thấy Thiên Sơn lúc đó ra tay rất nặng, cũng có thể nhìn ra có bao nhiêu trân trọng “di vật” mà mẫu thân để lại!
Mọi người đều sụt sịt. Gia Cát Minh nói: “Nếu Thiên Sơn cô lương quả thật chính là Minh Châu tiểu thư, vậy thì, đối với cô ấy, đối với Trương phủ, đều là một chuyện vui, dù gì, cốt nhục phân ly bao năm, đau lòng nhiều năm, nếu có thể cốt nhục tương phùng, là chuyện rất tốt hay sao.”
Lão phu nhân ngồi bên cạnh Ôn Yến, nắm lấy tay của Ôn Yến, trịnh trọng nhờ vả: “Ôn đại phu, xin đừng để ý cho lão thân không gọi người là Hoàng Quý phi, bởi vì nếu người là người Tiên Thái hậu cho Hoàng thượng, lão thân chỉ nhận định ý chỉ của Tiên Hoàng Thái hậu. Cho nên, người trong lòng lão thân, không phải Hoàng Quý phi gì cả.” Nói đến đây, bà lão liếc nhìn Tư Không đại nhân, tiếp tục nói: “Lão thân nghịch tử đó giống nhau, chỉ nhận một, hắn nhận định theo luận lý đạo đức, nhưng lão thân chỉ nhận Tiên Hoàng Thái hậu.”
Ôn Yến nghe lão phu nhân nói như thế, trong lòng rất thích, dư quang có chút nóng bỏng, nhìn bà lão.
Lão phu nhân tiếp tục nói: “Cho nên, lão thân gọi người một tiếng Ôn đại phu, hơn nữa cầu xin Ôn đại phu một chuyện, nếu Thiên Sơn thật sự là Minh Châu của nhà ta, xin Ôn đại phu giúp, vẫn câu cũ, hy vọng nàng ta có thể nhận tổ quy tông, như vậy Ôn đại nhân chính là đại ân nhân của Trương gia ta, sau này bất luận muốn lão thân làm cái gì, cho dù có chết cũng quyết không từ!” Thanh âm cầu xin và lỗi đau ẩn bên trong, suy cho cùng, lỗi đau khi cốt nhục phân ly, đã hành hạ mọi người mười mấy năm. Cuối cùng, lại thêm một câu: “Lão thân tuổi tác đã cao, nói trắng ra, cũng không còn được mấy ngày, nếu nàng ta có thể nhận tổ quy tông, lão thân chết cũng nhắm mắt!”
Ôn Yến sợ nhất giọng điệu cầu xin của người khác, đặc biết đối phương còn là một vị đức cao vọng trọng tuổi tác đã cao. Cô vội nói: “Lão phu nhân đừng nói như vậy, nếu Thiên Sơn thật sự là thiên kim của Tư Không phủ, ta tự nhiên sẽ rất vui thấy nàng ấy có người nhà của mình, nha đầu này…” Cô thở dài, hơi buồn nói: “Nàng ta luôn rất tự ti, rất để ý bản thân là cô nhi!”
Tư Không đại nhân có chút xúc động, đau lòng nói: “Nàng ta mấy năm nay, nhất định trôi qua không tốt!”
Ôn Yến khuyên: “Không tốt, hiện nay đều tốt cả rồi, đoạn khổ nạn đó bản thân nàng ta đã trải qua, hơn nữa lớn lên xinh đẹp và thông minh, nếu nàng ta thật sự là con gái của Tư Không đại nhân, nhất định nàng ta sẽ rất tự hào!”
Ôn Yến nói như vậy, Tư không đại nhân còn thấy bản thân còn vài phần mặt mũi, dù gì, đã từng tưởng con gái không còn nữa, khả năng lớn nhất là bị thú dữ ăn hoặc bị người khác ôm đi. Nhưng một hộ gia đình bình thường, sẽ không tùy ý nuôi dưỡng, trừ phi là bản thân không thể sinh con. Nếu như phu nhân không thể sinh, bình thường sẽ nạp thiếp, ở thời đại này, tam thê tứ thiếp, là bình thường. Cho nên, nếu bị người khác nuôi dưỡng, đa số là gia đình nghèo khổ, vận mệnh của Thiên Sơn quá nửa là 16, 17 tuổi thì gả đi, sau đó lo toan cho gia đình chồng, sinh con dưỡng cái, vất vả cả đời.
Nhưng, Thiên Sơn hiện nay lại là thị nữ thiếp thân của chủ nhân Phi Long Môn.
Nếu là đặt chung với thị nữ của các hộ bình thường, điều này chỉ là cách gọi của sự sỉ nhục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.