Tống Vĩnh Kỳ cau mày, né người nhìn Ôn Yến, thấy vẻ mặt của Ôn Yến hơi thay đổi, như gặp điều gì đó bất an trong giấc mộng. Chàng cúi người, nhẹ nhàng vỗ vào bả vai của cô, hôn lên gò má cô rồi nói: “Ngủ đi bảo bối.”
Vẻ mặt bất an của Ôn Yến dần biến mất, chân mày dần dần buông lỏng, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tống Vĩnh Kỳ khóc áo bước ra ngoài, bên ngoài Tiểu Tình đang bối rối, ngăn Nhu phi lại: “Ôn đại phu vẫn chưa dậy, xin nương nương hãy ghé lại đây sau ạ.”
“Còn chưa dậy? Thân thể nàng khó chịu hay sao? Ngươi không chăm sóc tốt cho Ôn đại phu phải không?” giọng của Nhu phi tràn đầy lo lắng.
“Không phải như vậy, nương nương, xin người ghé lại sau được không ạ?” Tiểu Tình không tiện nói ra là Tống Vĩnh Kỳ đang ở bên trong nên đành cố ý ngăn lại.
Nhu phi nói: “Bỏ đi, nói nàng cố gắng giữ gìn sức khoẻ.”
Tiểu Tình thở phào nhẹ nhõm nói: “Nô tỳ tiễn nương nương!”
Tống Vĩnh Kỳ mở cửa, Nhu phi vừa mới quay người đi, nghe thấy tiếng động liền quay lại, nụ cười trên mặt dần cứng lại, nàng ngạc nhiên nói: “Vương gia?”
Tống Vĩnh Kỳ gật đầu đáp lại: “Ngươi đến tìm nàng ấy, có chuyện gì?”
Nhu phi lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, ta muốn tìm nàng tâm sự. Nếu Vương gia đã ở đây, vậy ta không cần ở lại nữa.” Nàng hoảng hốt xoay người, vẻ mặt mờ mịt, bước chân không vững. Thị nữ bên cạnh lập tức đến đỡ lấy nàng: “Nương nương cẩn thận.”
Tống Vĩnh Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630761/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.