Dù đã đi luôn, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Chung Phục Viễn dẫn Ôn Yến trở lại trong phủ, đã nghe thấy phòng chính vang lên một loạt tiếng khóc cực kỳ bi ai.
Chung Phục Viễn hai chân mềm nhũn, quỳ gối trong sân đang mưa tầm tã.
Ôn Yến bước nhanh vào, trước giường Chu lão tướng quân, một đám người hầu vây quanh, nhao nhao khóc rống lên.
Ôn Yến tiến lên kiểm tra, Chu lão tướng quân đã ngừng thở, trái tim đã ngưng đập, vẻ mặt yên bình, như đang ngủ say.
Chu lão tướng quân là công thần triều đình, được Hoàng đế vô cùng coi trọng. Sau khi ông giải ngũ về quê, Hoàng Thượng còn thỉnh thoảng triệu ông vào cung nói chuyện, sau này vì hai chân ông không tiện, không thể vào cung, Hoàng đế còn từng tự mình xuất cung thăm hỏi ông, ông được đãi ngộ như hoàng tộc, trong triều rất nhiều võ tướng trước đó đều từng là thuộc hạ của ông, nên lúc đầu định tổ chức tang lễ của ông thật lớn.
Tống Vĩnh Kỳ cũng từng được Chu lão tướng quân chỉ dẫn luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, nên ngày đưa tang ông kiên trì muốn đi. Chỉ là thương thế chàng còn chưa khỏi hẳn, nên được người ta dìu đi.
Chu lão tướng quân cả đời không lập gia đình, dưới gối không con, chỉ có khi về già nhận một người con nuôi tên Chung Phục Viễn, trước khi chết Chu lão tướng quân từng vào cung, ngay trước ngự tiền lập xuống di chúc, tất cả gia tài cho con nuôi là Chung Phục Viễn thừa kế một nửa, một nửa còn lại quyên hết cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630754/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.