Vốn tưởng ngày mai chàng mới có thể tỉnh lại, nhưng có lẽ chàng ngoan cường hơn tưởng tượng của cô.
Cô lặng lẽ nhấc hòm thuốc lên, khom người nói: “Vậy, tiểu nữ xin cáo từ trước.”
Vì biến cố lần này, hai người đều quên lần này Ôn Yến đến vương phủ là vì khám bệnh cho Khanh Nhi.
Gia Cát Minh đưa Ôn Yến ra ngoài, nói: “Nàng về trước đi, chuyện hôm nay, nàng không cần bận tâm, hắn luôn như thế.”
Ôn Yến lặng thinh, chỉ miễn cưỡng cười một tiếng, rồi cõng hòm thuốc đi.
Vẻ mặt cô cô đơn, cái bóng bị mặt trời buổi chiều kéo dài rất dài, có hơi gió thu lạnh lướt qua, thổi tóc dài bên thái dương cô lên, hiện ra đồ trang sức duy nhất là cây trâm bích ngọc đơn giản, kiểu dáng trang nhã, tỏa ánh sáng xanh biếc dưới ánh mặt trời.
Gia Cát Minh biết trong lòng cô khó chịu, thậm chí chàng ta có thể thấy được sương mù trong mắt cô, cô cố nén không rơi nước mắt, bước đi nặng nề.
Lúc này, nếu nói cô không phải Ôn Yến, chàng ta còn không tin.
Dù đáy lòng có cảm nhận mơ hồ, nhưng năm đó sau khi Ôn Yến chết, chàng ta mới phát hiện, thì ra có một cô gái đã lặng lẽ ngự trị trái tim mình.
Khi đối mặt với Tống Vĩnh Kỳ, chàng ta hơi mất tự nhiên, ngồi bên giường, hỏi: “Là người Bắc quốc làm sao?”
Tống Vĩnh Kỳ từ từ nhắm mắt lại, đột nhiên lại mở mắt ra, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo: “Chúng trà trộn vào quân đội của bản vương, đi theo trở về, luôn tìm cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630753/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.