Tống Vĩnh Kỳ thở dài một tiếng: “Nếu bản vương đã là ôn dịch của nàng, như vậy bản vương cũng thấy vinh hạnh.”
Ôn Yến có chút ngẩn ngơ. Những lời này đại biểu cho cái gì? Cô bỗng nhiên rất thất vọng, cô… sẽ không thật sự thích chàng chứ?
Vậy chẳng phải cô là người thứ ba của người ta sao? Cô chắn ngang giữa chàng cùng Dương Bạch Phi, cô nên giải quyết thế nào đây?
Chỉ là nhớ tới vừa rồi khi chàng hôn môi cô, trái tim cô vẫn nhịn không được mà đập loạn như chú hươu con, mặt đỏ tới mang tai.
Suốt cả tối, tâm thần Ôn Yến đều có chút hoảng hốt. Sau khi ăn cơm xong, cô vẫn ngồi ở phía trước cửa sổ, tay chống má chăm chú nhìn cây mẫu đơn bên bệ cửa sổ, thò tay đùa nghịch lá của cây mẫu đơn, chỉ thoáng ngẩn người đã vặt sạch lá của cây mẫu đơn vứt xuống đất.
Tiểu Chi dùng khăn che mặt cùng ma ma đứng ở cửa, len lén nhìn Ôn Yến. Nàng ta khẽ hỏi: “Quận chúa sao vậy? Hôm nay, sau khi quận chúa trở về vẫn luôn ngồi ở bên cửa sổ và đờ người ra. Không phải Vương gia lại mắng quận chúa chứ?”
Ma ma không thể đi theo vào trong phòng nên tất nhiên không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Bà nhớ tới khi ở cửa phủ, Vương gia rất tức giận nên đoán sau khi vào phòng nhất định là mắng lớn một trận. Bà thở dài một tiếng nói: “Thật ra Quận chúa vì Vương gia, vì chiếc xe lăn này thôi. Hôm nay cũng không biết Quận chúa đã phải chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630746/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.