Nơi đây dù gì cũng là trong cung, nhiều quy củ, không tiện dưỡng thương. Tống Vĩnh Kỳ đề ra ý hồi phủ, Hoàng hậu thấy chàng đã quyết ý, sai người đưa họ xuất cung hồi phủ. Vốn Hoàng hậu còn để ngự y làm bạn xuất cung, nhưng do Vương phủ đã có một tên ngự y, thêm Gia Cát Minh cũng đã về, có thể tạm thời ở lại Vương phủ, vì lẽ ấy Hoàng hậu cũng không nhọc tới nhiều người.
Dương Bạch Phi từ sớm đã bị Tống Vĩnh Kỳ trong cơn tức giận đuổi ra khỏi cung, về Vương phủ.
Nàng ta đương nhiên đau lòng, nhưng cũng biết Tống Vĩnh Kỳ tâm trạng không tốt, ngoại trừ đau lòng, nàng ta càng sốt ruột lo lắng hơn. Trong cung trời vừa sáng đã sai người đến truyền lời, nói Vương gia và Vương phi sẽ hồi phủ, nàng ta sớm đã sai người chuẩn bị ổn thỏa, còn nàng ta thì dẫn một đám nha đầu chờ đợi ở cửa phủ.
Thấy xe ngựa Vương phủ dần dần đi trên đường từ xa tới, nàng ta thuần thục chỉ huy người bên dưới, mang ra một chiếc ghế bành gỗ hoa lê, bên trên lót nệm êm màu vàng, chỗ tựa lưng dùng màu gấm đồng nhất vây quanh, từ xa nhìn lại, cảm thấy hào hoa phú quý bất phàm.
Nhưng cái ghế kia rơi vào trong mắt Tống Vĩnh Kỳ rất phiền lòng. Cái ghế bố trí tinh xảo, tỉ mỉ như vậy, hao hết tâm tư nàng ấy, như thể sau đó chàng sẽ ngồi trên ghế sống cả đời.
Cảm xúc nhanh chóng biến mất, Dương Bạch Phi cũng không biết, cho là chàng còn đang bực bội Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630743/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.