Tống Vĩnh Kỳ liếc xéo cô một chút: “Thật sao? Vậy ngươi xích lại gần nghe lại một chút!” Dứt lời, đưa tay kéo một phát, cô liền bị ngã vào trong lồng ngực chàng, mặt cô đỏ lên, hai tay chống lên lồng ngực của chàng, vội la lên: “Chàng nói chuyện nhỏ giọng một chút, một khi để người khác nghe được, sẽ xấu hổ cỡ nào chứ!”
Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói: “Hoàng huynh và Dương đại nhân đã đi Thiên Điện từ sớm, bọn nô tài ai dám nghe lén?” Nội lực của chàng đã khôi phục, vừa rồi Ôn Yến ở ngoài cửa cùng Vương gia Trí Viễn nói chuyện vài câu, hiển nhiên cũng rơi vào trong tai chàng.
Một tay Ôn Yến chống đỡ bộ ngực của chàng, một tay chà xát loạn xạ mặt của chàng một chút: “Được, chúng ta cũng nên mau chóng tới đi, đừng để người ta đợi lâu.”
Tống Vĩnh Kỳ thản nhiên nói: “Dù sao Bản vương đã là người tàn phế, bọn họ có thể chờ sẽ chờ, không thể chờ sẽ tự mình bàn bạc.”
Vành mắt Ôn Yến đỏ lên, ngước mắt nhìn chàng: “Ta không thích nghe chàng nói kiểu cam chịu như thế này.”
Nhìn thấy vẻ mặt của cô như thế, chàng hoàn toàn buông vũ khí đầu hàng, giả vờ như không nhịn được nói: “Được rồi, dài dòng quá!”
“Chê ta dài dòng ta ngậm miệng lại là được.” Ôn Yến tức giận nói: “Ai bảo chàng hầu như toàn nói lời ta không thích nghe? Chàng không nói ta sẽ không dài dòng.”
Tống Vĩnh Kỳ quay mặt đi không nhìn cô, nhưng trong lòng lại bởi vì cô tức giận mà ngọt ngào. Trong lòng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-hoanh-co-dai/1630742/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.