Y Mẫn khoái trá giẫm phanh đâm chết thêm một con zombie. Thấy đường trống rỗng, cô quay người lại mỉm cười:"Hi, cậu khai thật đi. Đã xảy ra chuyện gì hả?" "Chẳng qua xử lí một con zombie cấp 3 thôi. Vậy mà đám người kia cứ đeo theo tôi không buông." Cậu cũng không cần trả ơn a. Cậu chỉ thử xem xem nguồn năng lượng đã hấp thu và tồn tại trong người đến tột cùng là thứ gì mà thôi. Bây giờ thì cậu đã biết rồi. Có điều, cái giá không rẻ chút nào. Zombie cấp 3! Cậu dùng giọng điệu khinh rẻ như vậy, đám Khắc Hoàng nghe được không băm thây cậu mới lạ. Hừ, Lăng Hi cậu đúng là không biết khiêm tốn viết như thế nào. Y Mẫn chuyên tâm ở một bên khinh bỉ hành vi của Lăng Hi, cũng vì sự chuyên tâm này mà xe vấp phải đá nổi đánh võng một đường. Y Mẫn hết hồn may mắn kịp ghìm tay lái bằng không họ cả người lẫn xe đã yên nghỉ dưới vách núi. Không chết vì bị zombie ăn, mà chết vì ngu. Gân xanh trên trán giật giật, Lăng Hi xoa mi tâm buồn bực nói:"Cô lo tập trung chạy đi." Y Mẫn cười khan sờ gáy. Thật tội lỗi nha, con người ta đang ngủ mà cô cứ quấy rối mãi. Lăng Hi không để ý Y Mẫn xoay người lại nhắm mắt ngủ. Đến giữa trưa bọn họ dừng lại trước siêu thị, cạnh siêu thị chính là mục tiêu của bọn họ hiện giờ-- cửa hàng phụ tùng lắp ráp ô tô. Nhưng dù vậy họ cũng không thể buông tha cho thức ăn trong siêu thị. Thà dư chứ đừng thiếu, đó là câu châm ngôn trong mạt thế này. Cả bọn chia ra hai nhóm đi thu thập, Tiệp Hạo dẫn đầu đi thu thập phụ tùng ô tô cùng Y Mẫn và Âu Thiệu Dương. Lăng Khuyết tay trong tay với Khắc Hoàng và Li Âm đi gom lương thực. Còn Lăng Hi đâu? Vậy thì hãy nói đến ba phút trước khi bọn họ chia nhau đi thu gom vật tư. "Hi. Dậy đi." Y Mẫn lắc lắc tay Lăng Hi kêu gọi. Lăng Hi xoay người hướng lưng mình vào mặt Y Mẫn. Y Mẫn lo lắng một trận. Bọn họ phải đi thu thập vật tư để Lăng Hi ở lại xe một mình, cô không yên tâm. "Y Mẫn, đi thôi." Âu Thiệu Dương vẫy tay gọi. Thấy vẻ mặt lo âu của cô, Âu Thiệu Dương cười nói:"Đừng lo. Trừ phi trên cấp 2. Bằng không, không ai làm hại được Lăng Hi." Với lại, cô cho rằng cao thủ cấp 3 như rau củ sao? Muốn gặp là gặp à. Y Mẫn cũng hiểu được đạo lí này nên không có cố chấp ở lại trễ nãi thời gian cả đội. Lăng Hi nhíu mi mơ màng mở mắt. Xe lung lay bị quấy rối, cậu ngủ tiếp được mới lạ ấy. Chính là vừa trở người liền cảm giác như đá ngàn cân đè nặng, đập vào mắt là thân hình cao to ngồi lên bụng cậu. Không khí bị cưỡng ép rời đi hết, Lăng Hi sặc, mặt mũi đỏ bừng lên. Bên tai vang lên vài âm thanh làm cậu hiểu rõ được chút tình hình hiện tại của bản thân. Hoá ra, cậu sắp bị cưỡng đoạt đấy à? "Haha...nhị ca là cực phẩm nga. Xài xong nhớ chia cho huynh đệ cùng hưởng a." "Da thịt trắng trẻo mềm mại...chậc..thật muốn cắn một ngụm." "Haha~nhặt được thứ tốt, đương nhiên mọi người cùng hưởng rồi." Vậy người đang ngồi trên bụng cậu cười là nhị ca trong miệng đám người kia? Lăng Hi chán ghét giãy dụa, má đột ngột bị nhéo mạnh làm cậu mở to mắt chết trân. "Haha~mỹ nhân! Tiếp tục kháng cự đi, như vậy mới có tình thú." Lăng Hi cắn môi mắt đỏ nhìn hắn ta. Vẻ mặt này đúng là khiến người ta muốn mà không ngừng được, cám dỗ tâm chí của tên nhị ca không thôi. Tay hắn nâng lên.... Roẹt! Tiệp Hạo quay đầu lại cau mày nhắc nhở:"Cẩn thận chút đi." Y Mẫn cắn răng gật đầu. Không biết tại sao cô lại cảm thấy bất an đến như vậy. Hướng mắt tới Âu Thiệu Dương, cô khẽ hỏi:"Âu Thiệu Dương thế nào rồi?" Trước khi đi Âu Thiệu Dương đã bày kết giới, nhưng cô vẫn không cách nào an tâm được. Sắc mặt Lăng Hi ban nãy....thoạt nhìn không được tốt lắm... Âu Thiệu Dương mím môi lắc đầu. Thấy vẻ mặt lo lắng cố chấp của Y Mẫn, hắn đành nói:"Có người đã xé toạc kết giới rồi. Bây giờ chúng ta lại bị giam trong ảo giác của dị năng giả hệ tinh thần. Cô nói xem?" Y Mẫn thoáng cả kinh, lại cố trấn định:"Ý anh là, chúng ta bị gài bẫy?" Sao cô lại không có cảm giác gì? Mọi thứ tựa hồ rất chân thật a! "Suỵt..." Âu Thiệu Dương đưa tay lên môi ra hiệu, tay kéo Y Mẫn dãn khoảng cách với Tiệp Hạo. Y Mẫn bị Âu Thiệu Dương làm cho mơ hồ:"Làm sao vậy?" "Tiểu Mẫn...lão đại...có điểm không thích hợp." Âu Thiệu Dương nhíu mày nam khan nói. "Hắn ta, là giả?" Y Mẫn mở to bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Âu Thiệu Dương hi vọng hắn sẽ cho cô đáp áp chính xác. Âu Thiệu Dương gật đầu khẳng định. "Nhưng...từ lúc tiến vào chúng ta chưa hề cách nhau nửa bước, làm sao lại..." Y Mẫn chần chừ. "Trừ phi..." Âu Thiệu Dương vừa mở miệng gợi ý, Y Mẫn là người thông minh lập tức hiểu hắn muốn nói gì. "Chúng ta đã dính ảo giác ngay lúc bước vào đây. Vậy...." Y Mẫn nhướng mày suy đoán, nói đến kia thoáng ngập ngừng, khoé môi vẽ ra nét cười yêu dị. Y Mẫn bất ngờ rút dao đâm thẳng vào ngực Âu Thiệu Dương, đồng thời bản thân lui về phía sau vài bước. Âu Thiệu Dương sững người, màu đỏ tràn từ ngực ra ướt đẫm quần áo, hắn mấp môi:"Tại sao?" "Chính ngươi mới là kẻ có vấn đề!" Y Mẫn cười nhạo một tiếng, quay người đi tiếp. Âu Thiệu Dương ngã phịch xuống sàn, chết không nhắm mắt. Có chết, tên giả mạo cũng không biết dù hắn giống Âu Thiệu Dương từ trên xuống dưới, nhưng lại không thể bắt chước phong cách giao tiếp của Âu Thiệu Dương. Âu Thiệu Dương sẽ không bao giờ nói chuyện trống không, giữa bọn họ cũng không thân thiết đến mức xưng hô thân mật! Tiểu Mẫn...buồn nôn chết cô! Đi lên phía trước thấy bóng dáng Tiệp Hạo, Y Mẫn xoa mi tâm. Hắn ta là thật hay giả? Cô cũng không dám dùng đao đâm Tiệp Hạo một nhát để phân biệt thật giả. Nếu là thật, vậy cô chết chắc rồi! Nhưng, cô đặc biệt không dám xuống tay, khuôn mặt kia dù sao cũng là Tiệp Hạo a! Y Mẫn thở dài ảo não. Lăng Hi ở đây thì tốt rồi. Cô buồn bực nhẹ chân lui lại phía sau, hướng cửa lớn chạy thẳng ra ngoài. Cô mặc kệ! Quản Tiệp Hạo kia là thật hay giả, mạng của cô vất vả mới có được, cô ngu mới đâm vào chỗ hiểm. Tiệp Hạo là cường giả, hoạn nạn cũng không chết, cô số con rệp người bình thường không trốn là chết. Hơn nữa cô rất lo lắng Lăng Hi ngoài kia ngủ đến quên trời quên đất quên mất nguy hiểm của mạt thế. Y Mẫn vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy tiếng gào thét như sói tru bị trọng thương. Giữa đám người vây quanh chỉ chừa lại khoảng trống không lớn không nhỏ lại vừa vặn để tình cảnh trước mặt đập vào trong mắt cô, mặt thoáng co giật, khoé môi rút gân điên cuồng run rẩy. Aiii, là cô nghĩ nhiều rồi. Lăng Hi đánh hăng như vậy, thoạt nhìn sức khoẻ rất dồi giào kia mà. Chậc, chân đá hữu lực, nắm tay rắn chắc vung quyền đánh vào chỗ hiểm khiến người đàn ông vốn đã bầm dập càng thêm thảm không thể tả. "Mỹ nhân à...tha cho tôi đi mà. Á..a!" "Nhẹ...nhẹ thôi. Đau chết mất." "Dừng...dừng.." TMD! Khung cảnh quả thật rất tráng lệ. "Y Mẫn." Thanh âm quen thuộc truyền tới, nhìn người vẫy tay gọi mình cô sờ mũi cười khan. Cảm giác người bị bản thân đâm chết, hiện tại lại vui vẻ cười vẫy gọi mình....thực cmn quỷ dị! "Chuyện này là sao vậy?" "Cô ra hơi bị trễ đấy. Mà tôi cũng không rõ, lúc bọn tôi ra đã thấy hiện trạng như vậy rồi." Âu Thiệu Dương cười nói. Liếc mắt nhìn Tiệp Hạo đang khoanh tay ôm ngực xem kịch vui, Y Mẫn thở hắt ra. May mà ban nãy cô không hiếu kì mở lòng tò mò a. "Á...ôi trời...mỹ nhân.." "Mỹ nhân con mẹ ngươi! Ta-là-con-trai-! Nghe rõ?" Lăng Hi nghiến răng mỗi một lần nghe được đại từ danh xưng mỹ nhân từ miệng tên nhị ca lại tàn nhẫn dùng sức chà đạp 'người anh em' của hắn. Khốn kiếp! Phá hư giấc ngủ của cậu lại còn dám sàm sỡ cậu!! Tên nhị ca ôm đầu kêu cha gọi mẹ khóc đau. Ông trời ơi, mỹ nhân ban nãy rõ ràng còn rất kiều mị đỏ mặt dưới thân hắn, sau một giây lại một cước đá bay hắn! Bọn thủ hạ cũng không cứu hắn chỉ trơ mắt nhìn hắn bị hành hạ. Hắn, tạo nghiệt gì a. Tiệp Hạo lạnh giọng:"Lăng Hi, cô dừng lại." "Tôi-là-con-trai-!" Lăng Hi hét vào mặt Tiệp Hạo, chân lại đạp một phát. Tiệp Hạo:"....." Haha~~ Âu Thiệu Dương nén cười đến nội thương thay lão đại nhà mình nói chuyện:"Được rồi..được rồi...Lăng Hi là con trai..cậu dừng được chưa?" Lăng Hi mím môi thu chân lại, khịt mũi khinh thường kẻ chỉ biết co ro dưới chân mình. Nhấc chân đi về chỗ Y Mẫn đang đứng, Y Mẫn vỗ vai Lăng Hi, trong lòng nhịn không được cảm thán, bùng nổ thực sự đáng sợ a. Khắc Hoàng ôm chặt Lăng Khuyết không cho cậu quay đầu lại, chỉ lẩm bẩm:"Con trai lớn lên còn đẹp hơn con gái, thật tà đạo." Khuyết cần gì ngưỡng mộ chứ, hắn cũng rất đẹp trai nha. Đám thủ hạ thoáng giật người bừng tỉnh, thấy thế cục bế tắc trước mắt chỉ có thể buông tay chịu hàng. "Chúng tôi bị đánh thảm như vậy. Tha cho nhị ca đi, cầu xin các người." "Van cầu các người thả chúng tôi. Chúng tôi chưa làm gì hết a." .... "Xuỳ, thiết kế ảo giác hại chúng tôi là chưa làm gì. Các người nói thật hay." Âu Thiệu Dương nhếch môi châm chọc. Hơn nữa, kết giới của hắn bị đám người này phá. E là không thể khinh thường buông tha. "Bọn họ là đồng bọn của con bé Khả Vy." Hả? Y Mẫn nghiêng đầu tưởng bản thân nghe lầm. Lăng Hi kiên nhẫn giải thích:"Bọn họ là đồng đảng của con bé Khả Vy. Còn có, ở ngoài chúng ta và bọn họ....vẫn còn kẻ ẩn nấp muốn ngư ông đắc lợi." Nói đến đây Lăng Hi giương môi cười lạnh. Sắc mặt mọi người nháy mắt trầm xuống. Đương nhiên chẳng có ai thích làm hề cho người ta xem cả. Sau một khoảng lặng đợi chờ, âm thanh vỗ tay vang lên cùng giọng điệu tán dương. Bộp! Bộp! Người mới bước ra đảo mắt nhìn Lăng Hi cười:"Bạn hữu vẫn tài giỏi như ngày nào a." Lại liếc sang Tiệp Hạo môi nhếch lên chế giễu:"Chính chủ sao chưa chịu lên tiếng a? Chẳng lẽ...Tiệp lão đại càng ngày càng nhát gan sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]