Lâm Ý vốn không biết trang điểm, lúc còn học đại học tiếp thu được một chút kiến thức cơ bản từ bạn cùng phòng, nhưng chút ít này chỉ dừng lại ở trình độ người mới, đôi lúc ra ngoài chơi với cả phòng mà có nhiều trai đẹp, các cô ấy còn giúp cô trang điểm xinh đẹp hơn.
Lúc trước ham muốn sinh sống cơ bản của cô rất thấp, nhu cầu đối với sinh hoạt vốn đã ít lại càng ít hơn, ngay cả ăn cơm đi ngủ cũng rất qua loa, càng không có tâm trạng tìm thêm những nhu cầu ngoài luồng.
Nhưng hiện tại, vì sự đặc thù của ngành nghề Chu Gia Dã theo đuổi, những thứ này như cơm rau dưa thường ngày, cô cũng được mưa dầm thấm lâu, tự mình bồi dưỡng thêm không ít.
Trong nhà có rất nhiều đồ đều là của Chu Gia Dã, có rất nhiều sản phẩm anh làm người phát ngôn, còn có cả đồ bạn anh làm người đại diện, một số thứ anh được bạn bè đề cử, sau khi đọc đánh giá liền mua về.
Đủ thứ chai lọ hoa mắt và đắt đỏ, vừa nhìn đã khiến người ta tự ti mặc cảm.
Lâm Ý cũng có một chút tò mò và kích động, nhưng cô lại sợ phung phí của trời. Chu Gia Dã không thấy vậy, đồ của anh đều để cho cô tùy ý chơi đùa, thỉnh thoảng anh rảnh sẽ ở nhà dạy cô, cũng thuận tiện đưa mặt của mình ra cho cô luyện tập. Cô bôi bôi trát trát loạn trên mặt anh, xong xuôi liền cảm thấy rất buồn cười, muốn lén lút trốn đi thì bị anh dùng một tay kéo về ôm vào lòng tính sổ, cuối cùng không nén cười được nữa, ở trong lòng anh vui vẻ không ngừng.
Việc luyện tập của cô rất có hiệu quả, sau đó cô có thể tự trang điểm cho bản thân mỗi khi ra ngoài. Dù gì nếu đi gặp bạn bè của anh trong giới này mà không trang điểm thì có cũng không hay cho lắm.
Nhưng nếu như anh ở đây thì cô cũng không cần tự làm. Chu Gia Dã sẽ gọi cô dậy từ sớm, phối xong đồ và trang sức cho cô, chờ cô rửa mặt xong sẽ nhấn cô ngồi xuống trước bàn rồi bắt đầu trang điểm cho cô.
Cảm giác này rất kì diệu.
Thiếu niên ngày trước mạnh mẽ lao về phía trước khiến giáo viên cảm thấy nhức đầu bây giờ lại nhẹ nhàng trang điểm cho cô.
Xúc giác của cô rất mẫn cảm, cựa quậy nhiều nhất là khi trang điểm mắt. Trước kia bạn cùng phòng trang điểm cho cô luôn không thể làm đến bước cuối cùng, hơi cử động là cô sẽ muốn chớp mắt, nhưng mỗi hành động của Chu Gia Dã nhẹ đến mức cô quên mất kháng cự.
Cô mở to mắt nhìn anh, ánh mắt anh đang tập trung vào việc trang điểm cho cô, khi anh vẽ xong nét cuối cùng mới thấy cô đang nhìn mình chằm chằm. Bốn mắt nhìn nhau, anh hơi nhướng mày, rất hài lòng với ánh mắt này của cô, cười hỏi: “Em nhìn cái gì vậy?”
“Nhìn anh đó.”
Anh cong môi cười xoa cằm cô: “Thấy thế nào?”
“Anh như chìa khóa vạn năng vậy.”
Anh cười một tiếng, nhìn ánh mắt mềm mại lấp lánh của cô, anh luôn rất thích những lời khen ngợi của cô. Tâm trạng anh rất tốt: “Vạn năng thế nào?”
Anh thích nghe thì cô sẽ chọn những thứ anh thích để nói: “Anh nhìn lại mà xem, em biết nấu cơm là do anh dạy, biết cách trang điểm cũng do anh hướng dẫn, ngay cả chơi bóng cũng cần anh tận tay chỉ bảo, chơi game thì khỏi phải nói, mỗi lần ra ngoài chơi đùa với bạn bè của anh, những thứ em chưa từng chơi cũng đều là anh dạy em.”
Cô dừng lại một chút, đột nhiên nhớ đến quá khứ liền nắm lấy tay anh nói: “Dũng khí mà em có là vì anh, phải sống tốt cũng là do anh dạy em.”
Trên tay anh đeo nhẫn, chỉ mơn trớn chỗ kia một lúc cũng sẽ khiến người ta muốn dừng lại lâu hơn, muốn xác minh anh đã thật sự thuộc về cô.
Anh hạ ánh mắt nhìn tay cô rồi nắm ngược lại, lòng bàn tay rộng lớn ấm áp của anh nhẹ nhàng xoa tay cô, một lúc lâu sau anh nâng mắt lên, trong ánh mắt có sự không đứng đắn: “Anh không chỉ dạy em những thứ này đâu nhỉ?”
Anh nói không rõ nhưng vẻ mặt lại khiến người khác vừa nhìn đã hiểu anh đang nói đến chuyện gì.
Cô kịp thời phản ứng được, khuôn mặt nóng bừng đánh anh một cái rồi đứng lên muốn rời đi nhưng lại bị anh cười ôm về. Anh đứng sau lưng ôm cô, cúi đầu thổi bên tai cô rồi thấp giọng cười, lồng ngực rung động truyền đến từ phía sau: “Chạy cái gì, còn chưa trang điểm xong, anh vẫn chưa đánh son cho em đâu.”
“Không đánh.” Cô vẫn còn đỏ mặt.
“Vậy trước khi đánh cho anh hôn chút, xem anh dạy em thế nào.”
“…”
Anh còn nói tiếp.
Lâm Ý vừa xấu hổ vừa tức giận, nghĩ đến những chuyện anh vừa dỗ vừa lừa gạt mình làm thì càng không muốn để ý đến anh.
Anh cũng không tiếp tục trêu cô, lần này là thật lòng, anh thấp giọng nói bên tai cô: “Ý Ý, hôn anh một cái đi.”
Ngón tay anh thuận thế vân vê lọn tóc dài rủ xuống trước ngực cô, đầu ngón tay quấn lại vài vòng rồi lại buông ra, lại lần nữa thấp giọng dụ dỗ cô lún sâu: “Bà xã, hôn anh một cái có được không?”
Anh nói như vậy thì ai có thể chịu được nữa.
Lâm Ý xoay người hôn anh. Lúc hôn anh vừa chân thành vừa ngoan, bàn tay ôm lấy eo cô, mỗi khi cúi đầu đáp lại đều rất quấn quýt. Sau khi hôn xong, anh cụp mắt nhìn cô, hô hấp không ổn định. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi óng nước của cô, cho đến khi hơi thở bình thường trở lại thì anh mới lần nữa ôm cô vào lòng.
Tuy không nói gì nhưng tình cảm của anh rất trọn vẹn, chỉ cần nhìn vào mắt anh là có thể thấy được tấm lòng của anh.
Cô học những điều này không phải vì tò mò, sau này họ vẫn còn ở bên nhau rất lâu, cô cũng nên làm những điều này vì anh. Ngành nghề của anh không giống với người khác nhưng cô vẫn muốn làm quen và hòa nhập vào đó.
Có những lúc anh rất mệt mỏi sau một ngày làm việc, thay giày xong sẽ nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát. Ở trước mặt cô anh chưa từng thể hiện ra sự mỏi mệt của mình.
Lâm Ý rót cho anh cốc nước nóng, sau đó đến bàn trang điểm cầm lấy đồ tẩy trang đến, ngồi bên cạnh tẩy trang cho anh. Anh rất ngoan ngoãn, thoải mái nhắm mắt ngồi đó tùy ý để cô loay hoay, anh ôm eo cô, không quan tâm động tác của cô nặng hay nhẹ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô từng làm anh đau nhưng anh cũng chỉ nhíu mày một cái, vẫn rất ngoan ngoãn mở mắt nhìn cô như cũ, chỉ nói một câu: “Ý Ý, đau.”
Anh không nói nhiều nhưng lại khiến người khác mềm lòng, vậy nên những lần sau cô đều cẩn thận từng li từng tí, sợ anh sẽ không thoải mái.
Lâm Ý tẩy trang xong cho anh liền đẩy anh đi tắm rửa, cô nhân lúc này vào bếp làm cho anh chút gì đó để ăn.
Tài nấu nướng của cô kém hơn anh nhưng cô làm gì anh cũng không soi mói, luôn luôn ăn hết những món cô nấu. Lúc cô đi rửa bát, có khi anh vẫn còn bận rộn nói chuyện công việc, có đôi khi rảnh rỗi sẽ bị cô đuổi về phòng nghỉ ngơi.
Đến khi cô rửa bát xong rồi quay về phòng, vừa nằm xuống đã bị anh ôm vào lòng.
Không giống với chiếc ôm ấm áp đáng tin cậy như ngày thường, anh lúc này càng giống đang ỷ lại hơn, anh vùi đầu vào hõm cổ cô, giọng nói rất nhẹ: “Thật thích Ý Ý.”
Anh rất dễ lấy lòng, cũng rất dễ thỏa mãn, những gì cô chăm sóc cho anh còn kém xa những gì anh làm cho cô, ngay cả những điều này cô cũng đều học từ anh, nhưng chỉ ngần ấy điều thôi mà cô đã nhận được sự trung thành của chú chó to xác này.
Thật ra cô biết, cho đến bây giờ vẫn có một số lời đồn không tốt cho rằng cô và Chu Gia Dã không xứng đôi, ngoài môi trường mạng phức tạp ra còn có một số người là người quen trong giới của anh.
Dường như rất nhiều người cho rằng người có thể đi cùng với người được mọi người xoay quanh như anh phải là một người cũng tỏa sáng như vậy, anh quá lóa mắt, thiếu một tia ánh sáng cũng không nên lọt vào mắt anh. Trong đó không bao giờ thiếu những nữ minh tinh xinh đẹp chưa từ bỏ ý định, ngay cả cô cũng đã từng gặp qua. Đối phương ăn mặc rực rỡ xinh đẹp như một đóa hoa hồng đang nở rộ, ánh mắt nhìn cô không chút tôn trọng, giống như cảm thấy cô gặp may, chỉ cần có người chói mắt hơn xuất hiện sẽ dễ dàng cướp đi ánh mắt của anh.
Nhưng cô chưa từng lo lắng về Chu Gia Dã.
Anh có một trái tim vừa yếu ớt vừa cẩn thận và một đôi mắt lấp lánh mềm mại, tuy kiêu ngạo, không chịu khuất phục nhưng thật ra anh vẫn cần được người khác nâng niu trong lòng bàn tay.
Có rất ít người nhận ra điều ẩn giấu dưới dáng vẻ tùy ý liều lĩnh kia, thật ra anh chỉ là một đứa trẻ ngây thơ cần được dỗ dành, cũng muốn được yêu thương, muốn được khen ngợi. Những điều tốt đẹp anh ấy dành cho bạn cần được trân trọng, ánh mắt của bạn vĩnh viễn chỉ nhìn về phía anh ấy, hãy đặt anh ấy trong lòng bàn tay, anh ấy cũng sẽ nũng nịu, sẽ uất ức, sẽ cẩn thận chứng minh rằng bạn sẽ mãi mãi yêu anh ấy, nếu không anh ấy sẽ rất đau lòng.
Một đứa trẻ to xác ngốc nghếch.
Thỉnh thoảng lịch trình của Chu Gia Dã quá nhiều nên rất muộn mới về đến nhà. Nếu anh có đồ để quên ở nhà không mang theo, rõ ràng có thể để trợ lý lái xe về lấy, không thì có thể nhờ ai đó trên đài chạy qua một chuyến nhưng anh lại nhấn mạnh trong điện thoại rằng, Ý Ý, em mang đến giúp anh đi, lát nữa trợ lý của anh không đi được.
Anh cũng không phải người không biết chừng mực, phần lớn những lúc cô có thể đến đều là những trường hợp cô có thể xuất hiện.
Sau khi thu hình xong cho chương trình, anh ở trong phòng thay đồ tháo phụ kiện, Lâm Ý yên tĩnh ngồi bên cạnh nhìn anh biến hóa từ ngôi sao lớn tỏa sáng trước ống kính thành chú chó lớn Chu Gia Dã ôm cô nũng nịu.
Anh phát hiện ra ánh mắt của cô thì quay mặt về phía cô, dùng ngữ khí nũng nịu để vòi vĩnh: “Ý Ý, em tháo phụ kiện giúp anh được không?”
Cô cố ý giả vờ như không hiểu nói: “Anh cũng không phải không biết làm.”
Kết quả anh hùng hồn khẳng định: “Anh không biết làm mà.”
“Em là do anh dạy, sao anh có thể không biết được?”
“Có Ý Ý anh sẽ không biết.”
Nhìn mà xem, đây là nhóc con ngây thơ hùng hồn nhà ai vậy?
Lâm Ý nhịn cười, bắt đầu lấy đồ tẩy trang lau cho anh, anh nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngồi đó rồi ngẩng đầu lên để cô dễ thao tác, khóe môi cong cong thể hiện sự hài lòng. Nếu như ở nhà anh sẽ đưa tay ôm lấy eo cô, sự ỷ lại và lòng chiếm hữu hòa vào với nhau không chút bất đồng.
Đúng lúc này nghệ sĩ nữ từng thích mượn việc công việc để ngọt ngào voice chat cho anh gõ cửa, trong tay cô ta là đồ ăn vặt, nói là cố ý mang đến cho mọi người, hôm nay mọi người vất vả rồi.
Giọng nói kia vẫn ngọt ngào như cũ, chỉ là khi vào trong thấy Lâm Ý thì hơi ngừng lại, sau đó vẫn khách sáo lễ phép nhưng ánh mắt nhìn cô không quá tôn trọng, cô ta đưa túi giấy được đóng gói xinh đẹp cho Chu Gia Dã.
Anh không động đậy, cũng không có ý định muốn nhận lấy, nhưng cô đi bên cạnh anh cũng đã mưa dầm thấm đất, cũng biết không nên khiến đối phương khó xử. Trong giới giải trí nơi đâu cũng có người theo dõi như thế này kiêng kị nhất là đắc tội với người khác, gió thổi cỏ lay thôi cũng sẽ bị người khác nói quá.
Anh chỉ tặng quyền chủ động cho cô mà thôi.
Lâm Ý nhận thay Chu Gia Dã, lúc này anh mới nói cảm ơn với đối phương, cho đối phương cảm giác rõ ràng rằng trong mối quan hệ của hai người thì cô mới là người có quyền quyết định.
Lúc này ánh mắt nghệ sĩ nữ kia mới chuyển qua đánh giá cô, khách sáo nói một câu rồi rời khỏi phòng thay đồ, hoàn toàn không còn ý muốn nán lại bắt chuyện như ban đầu.
Cửa phòng lại lần nữa đóng lại, Lâm Ý lườm anh một cái, ngụ ý anh xem anh đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi kìa.
Chu Gia Dã vô tội: “Chuyện này không liên quan đến anh, anh không làm gì cả.”
Cô cố ý hung dữ: “Anh còn muốn làm gì nữa?”
“Cái gì cũng không muốn.” Anh vòng tay ôm lấy eo cô, lúc ngẩng đầu ánh mắt vừa dịu dàng vừa lấp lánh: “Muốn đợi xong việc được Ý Ý mang về nhà.”
Cũng không phải là cô chưa từng cãi vã với Chu Gia Dã, trong cuộc sống có rất nhiều việc lặt vặt, lúc cô nóng nảy lại vô tình đụng phải anh đang có tâm trạng không tốt, giọng nói không còn sự kiên nhẫn như thường ngày đột nhiên càng khiến người khác buồn bực hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Như vậy vẫn còn tốt, đằng này anh lại còn trả lời hết tin nhắn này đến tin nhắn khác.
Đối phương cũng không phải nói chuyện gì không phù hợp, lý trí biết đây là một phần công việc nhưng những tin nhắn này chiếm rất nhiều thời gian của anh. Trong khoảnh khắc đó, không hiểu sao cô đột nhiên cảm thấy anh cách mình rất xa, cho dù đang thân thiết yêu đương cũng không thể lấp đầu khoảng trống giữa hai thế giới.
Cảm xúc tiêu cực của cô một khi xuất hiện sẽ rất khó thu về, cô không còn tức giận, cũng không ngồi cạnh anh mà đứng dậy đi về phòng ngủ, đến khi anh nói chuyện điện thoại xong xoay đầu mới phát hiện cô không ở bên cạnh nên anh vào phòng ngủ tìm cô.
Vừa rồi ồn ào nên tâm tình không quá dễ chịu, giọng anh vẫn còn hơi cứng, anh hỏi cô: “Em vẫn còn giận sao?”
Cô vốn dĩ không muốn để ý đến anh, yên lặng một lát mới thấy cô lắc đầu.
Chu Gia Dã thấy cô chịu phản ứng mình thì nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, thử ôm lấy cô, thấy cô không kháng cự, lúc này mới ôm chặt cô vào lòng, hô hấp phả lên vai và cổ cô. Giọng nói buồn bực của anh mang ý cầu hòa: “Vừa rồi ngữ điệu của anh không tốt, lần sau anh sẽ không như vậy nữa.”
Nãy giờ cô không nói gì, anh vẫn như đứa trẻ bảo vệ thứ mình yêu quý nhất, vừa cẩn thận vừa lo sợ mất đi, sợ chọc giận cô không vui, mỗi một động tác đều mang theo sự thăm dò.
Đợi một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời từ cô, anh nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, thấy cô không phản kháng anh mới tiếp tục hôn lấy lòng. Anh nhẹ nhàng chạm nhẹ lên môi cô, tay vén sợi tóc vương trên má cô, lần nữa lên tiếng, trong giọng nói mang vẻ sợ hãi và cầu hòa nhiều hơn ban nãy: “Ý Ý, em đừng không để ý đến anh.”
Giọng anh nhẹ đến mức khiến người khác đau lòng, khi anh hôn cô lần nữa, cuối cùng cô cũng không thể kiềm chế thêm, hít chiếc mũi chua xót, đưa tay đẩy mặt anh, khàn khàn nói: “Đừng có hôn, có thấy phiền không hả?”
Cuối cùng cô cũng chú ý đến anh, cơ thể căng cứng của anh dần thả lỏng, anh vội vàng nắm lấy bàn tay đang đẩy mình của cô: “Là anh phiền.”
Cô nhìn ánh mắt ẩm ướt mềm mại đang nhìn mình không chớp của Chu Gia Dã, tất cả những góc cạnh sắc bén của anh lúc này đều không còn tồn tại, anh chỉ là một đứa nhỏ ngốc nghếch sợ chọc cô tức giận không vui, những cách dỗ dành cô ngày thường cũng biến mất không còn sót lại chút nào. Trên tay anh đeo nhẫn, lúc cầm tay cô có thể cảm nhận được.
Dường như khe hở giữa họ vĩnh viễn không tồn tại.
Vì trong mắt anh, lúc nào cô cũng có thể thấy bóng dáng của mình.
Trái tim Lâm Ý mềm thành vũng nước, cô hôn lên mắt anh: “Em xin lỗi, em cũng không nên tức giận.”
Đôi mắt vốn nên sáng lấp lánh từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn cô, anh cẩn thận theo dõi tâm trạng cô, sợ hiểu sai ý cô, giọng điệu nhẹ nhàng xác nhận lại: “Em còn giận anh sao?”
Cô lắc đầu: “Không có, vừa rồi em thật ra sợ mất anh hơn.”
“Sẽ không.” Cuối cùng anh không nhịn được mà ôm chặt cô vào lòng, không còn kìm nén sự uất ức và đau khổ của mình.
Cô muốn nắm tay anh, anh nhận ra, vội vàng chủ động nắm chặt tay cô. Bàn tay của anh rộng lớn ấm áp, có anh ở bên lúc nào là lúc ấy cô sẽ cảm thấy yên bình an ổn, đó là vì cô tin rằng cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn, cũng là vì cô đã nhìn thấy mặt trời mọc nơi hừng đông.
Anh cảm giác được tay cô khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên tay mình, xúc giác trong lòng bàn tay như dẫn thẳng đến trái tim, anh yên lặng cảm nhận sự chứng thực đến từ cô, nỗi bất an trong đáy lòng cũng dần dần biến mất.
Giống như một loại ước định không lời mà họ ngầm hiểu với nhau.
Anh đeo nhẫn có thể cho cô cảm giác được anh chú ý, nhưng cảm giác an toàn của anh cũng đến từ nơi đó, thỉnh thoảng chỉ cần cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay sẽ khiến anh nhớ rằng trong nhà có người đang chờ, tất cả mệt mỏi đều biến thành dịu dàng. Giống như lúc này, anh cảm nhận được cô đang thể hiện sự chú ý của mình đối với anh, vậy nên anh mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Cô vỗ về ngón tay đeo nhẫn của anh, tất cả bất an của anh dần biến mất, ngay cả giọng nói cũng rất mềm mại: “Bà xã, em phải vĩnh viễn thích anh.”
Cô nghe vậy thì bật cười, cô luôn có thể nhìn thấu tâm tư của anh, cô ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt luôn dịu dàng nhìn mình: “Được.”
Anh cong môi, dường như vẫn cảm thấy chưa đủ.
Lâm Ý hôn anh một cái, anh chớp mắt, sau đó cúi người ôm cô vào lòng, giọng nói buồn bực lại lần nữa nhấn mạnh: “Mãi mãi phải thích anh.”
Tại sao lại có người như vậy chứ, rõ ràng luôn mang phong thái kiêu ngạo tự tin, học cái gì cũng nhanh, làm cái gì cũng có thể thành thạo, lúc nào cũng là dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, thắng hay thua cũng không quan trọng.
Anh rất thông minh, có thể nghĩ đủ các cách để khiến cô nghe lời, cầu xin tha thứ.
Nhưng bỏ qua lớp vỏ bọc này sẽ là trái tim mềm mại chỉ cần chạm vào sẽ lập tức trốn chạy, ngay cả lúc biểu đạt tình yêu thương mà anh cũng cảm thấy không an toàn, cần phải được xác nhận.
Không phải em thích anh, cũng không phải em sẽ vĩnh viễn thích anh.
Mà là em phải đối xử với anh thật tốt, em phải luôn thích anh, sau này em phải ở bên cạnh anh mãi mãi, không được không quan tâm anh, phải vĩnh viễn thích anh.
Tâm trạng tiêu cực của cô hoàn toàn biến mất, ngón tay cô luồn qua mái tóc mềm mại của anh, không nhịn được mà bật cười: “Chu Gia Dã, tại sao anh lại như vậy chứ, người khác mà biết anh thế này kiểu gì cũng cười anh.”
Anh ôm cô thật chặt, giọng nói buồn bực nói: “Anh có bà xã.”
“Thì sao?”
“Bà xã của anh sẽ mãi thích anh.”
Cô không kiềm chế được tiếng cười, xoa đầu anh nói: “Được, mãi mãi thích anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]